Ăn cơm xong, Hằng Đình bị Mặc Kỳ mang đi, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất lúc không có việc gì sẽ rất bổn phận sắm trọn vai sườn phu kiêm nhân vật thị vệ, một người đi tản bộ trong viện, một người khác trở lại phòng mình đả tọa.
Diệp Tuệ trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường, tùy tay lấy bản truyện ký nhân vật lật xem.
Tần Vũ Hàng ngồi ở bên người thê tử, vén một lọn tóc của nàng rũ ở thái dương ra sau tai, cầm cầm vành tai mượt mà, mỉm cười nói: “Vành tai nương tử thật tinh xảo đáng yêu, kết hợp với khuyên tai ngọc bích càng đẹp, bị sợi tóc che lại thì thật đáng tiếc, lộ ra ngoài mới xinh.”
“Ở trong mắt chàng ta đâu có lúc nào khó coi?” Diệp Tuệ đem sách buông xuống, dùng tay khoanh lại cổ hắn: “Mấy ngày liền lên đường thực vất vả, ta vốn dĩ định ở lại thêm mấy ngày, nhưng cái lệ huyện này thật sự không thú vị, không bằng sáng mai khởi hành đi!”
“Nghe theo nương tử, như thế nào đều được.” Tần Vũ Hàng cười cười, dìu già dắt trẻ lặn lội đường xa, đi đến phi thường thong thả, nếu hắnmột mình cưỡi khoái mã không chừng một tháng là đến kinh đô. Ôm nàng để trên bàn trang điểm, đưa tay vuốt ve mái tóc đen tú lệ, từ hộp trang sức lấy ra một cây trâm san hô thất bảo cắm trên búi tóc, lại cởi bộ y phục ở nhà trên người nàng, từ trong rương tìm ra một bộ váy áo tơ lụa màu cầu vồng bảy sắc thêu ‘yên hà lăng la’ thay cho nàng.
Diệp Tuệ đứng trên mặt đất xoay vài vòng, nguyên liệu mỏng nhẹmềm mại, thướt tha như nước, thanh thoát muốn bay, tung ra giống như cánh chim bảy màu, vạt áo kéo thật dài uốn lượn trên đất, lúc chuyển động như mây bay phiêu bồng.
Tần Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nu-hai-ba-nam/2386421/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.