Thời tiết ở Đế đô ấm áp hơn nhiều, duy chỉ có một điều chịu khôngnổi, là trời mà có mưa tuyết thì lạnh đến thấu xương, vô cùng khắc nghiệt. Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy nàng chịu khổ sở, kêu các thợ thủ công tới Dao Quang điện xây thêm địa nhiệt, bếp lò xây ở bên ngoài, dùng than nắm nhóm lửa, trong nhà ấm như mùa xuân, thập phần sạch sẽ và ấm áp.
Tháng mười hai đã đến, Diệp Tuệ rốt cuộc mang thai, là hài tử Tần Vũ Hàng.
Thời gian mang thai thân mình thực không thoải mái, thường xuyên choáng váng đầu, buồn nôn, thực khó nuốt xuống, lại không quá muốn cử động, rất nhiều thời gian tranh thủ lúc các nam nhân bận rộn chuyện của họ, một mình nàng nằm trên thảm lông trải trên địa nhiệt nhắm mắt dưỡng thần.
một ngày kia, Hắc Lang lười biếng ghé vào bên cạnh nàng trên thảm lông, thời gian gần đây, gia hỏa này không biết là phạm vào cái tà bệnh gì, tinh thần trở nên dị thường sa sút, thường vô thanh vô tức ở trong cung nàng tìm một chỗ mà nằm, mỗi lần nằm là thật lâu.
Diệp Tuệ đem hành động quái dị của nó gọi là thời kỳ ngủ đông, có lẽ qua cái mùa đông này liền sẽ ổn.
“Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ta không hướng, tử ninhkhông tự âm?”
Diệp Tuệ cầm một quyển sách làm thai giáo cho hài tử trong bụng, lẩm bẩm đọc trong chốc lát, ngu ngốc vô vị. Xuyên tới đã nhiều năm, thư cũng đọc không ít, đối với Kinh Thi thâm ảo vẫn còn không hiểu lắm.
Khó trách người một nhà Hoàng Tử Kỳ cười nhạo nàng không có văn hóa, cái gì thâm ảo nàng học như thế nào đều không hiểu.
nói đến Hoàng Tử Kỳ kia thật đúng là buồn, lúc sau lại được hồi báo, hoàng gia sinh hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nu-hai-ba-nam/2386377/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.