Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"Đúng vậy... Lâu rồi không gặp."
- ------------
"Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, chị lái xe từ công ty lại đây rước mày với cha."
Dịch Thanh Nguy nằm thẳng tắp trên sô pha, bắt chéo chân, hờ hững lắc đầu: "Không đi."
Dịch Cẩn cúi người thay giày ở cửa, giày cao gót kêu lộp cộp: "Chú Lý mở tiệc mừng cháu trai lên lớp, mày không đi. Lần này mời cha, đặc biệt muốn phải dẫn mày theo, trò chuyện với thằng bé về học kỳ mới của cao trung."
"Không thân, không đi. Một đứa sinh viên như tôi thì trò chuyện với cháu trai ông ấy chuyện gì được chứ."
"Mày chưa học cao trung hay gì?"
Dịch Thanh Nguy cười hì hì: "Chị à, chị cũng chưa học sao, chị nói là đủ rồi."
Dịch Cẩn tức giận đến nỗi không nói gì được, lớn rồi thì không thể động tay với hắn, hai tay chống nạnh, khô khan uy hiếp: "Không đi thì ở nhà chà giày cho chị, quần áo cũng giặt luôn."
"Được." – Dịch Thanh Nguy kéo dài giọng, xoay người đứng dậy từ trên sô pha.
Dịch Cẩn cho rằng hắn chịu làm, đem giày của hắn ra khỏi tủ chuẩn bị sẵn, ai ngờ Dịch Thanh Nguy đi tới trước mặt cô, hỏi: "Đôi giày nào của chị cần chà thế?"
"Bực mình, làm thế nào mà cha có thể sai mày đi đón gia đình chú Tống vậy?"
"Đó là tôi chủ động xin ra trận."
Dịch Cẩn muốn cười vào bản mặt cà lơ phất phơ của hắn đến hai lần, trừng mắt: "Càng lớn càng phiền."
Dịch Thanh Nguy uất ức: "Chà giày cho chị mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nhanh-cay-nhat-chi/216713/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.