Ngày thứ ba mươi mốt, cánh cửa Tiêu phủ đã mở. Không phải do Ngọc Thủy Sương ngất xỉu hay đổ bệnh mà mở ra, lần này thật sự là ý của Tiêu Minh. Hắn đồng ý gặp mặt Ngọc Thủy Sương. Cuối cùng Ngọc Thủy Sương đã thành công.
Mân Mân thấy cổng lớn Tiêu phủ mở ra, em ấy ngạc nhiên đến mức miệng liên tục gọi tiểu thư. Ngọc Thủy Sương còn vui hơn cả Mân Mân, nàng hớn hở bước đi trước để lại Mân Mân hốt hoảng chạy theo sau. Thị vệ y phục nghiêm chỉnh, dáng người thẳng tắp bước đến, y nhẹ giọng nói: "Ngọc tiểu thư, tướng quân đang ở nhà thủy tạ, mời người theo lối này."
"Đa tạ." Ngọc Thủy Sương vội cảm tạ, rồi nhờ Mân Mân dìu nàng theo chân thị vệ kia.
Tiêu Minh ung dung cho đám cá dưới hồ ăn, thi thoảng lại chăm chú nhìn chúng quẫy đuôi lượn mình trong nước. Hắn nghe có tiếng bước chân bước vào nhà thủy tạ, bước chân chậm rãi cẩn thận trong từng bước. Tiêu Minh không ngoảnh đầu nhìn người nọ, chỉ cần vài tiếng bước chân hắn cũng đủ biết là ai đang đến.
Mân Mân dìu Ngọc Thủy Sương bước đến nhà thủy tạ, nàng trước mặt một mảng tối đen không thể thấy được phía trước có điều gì đang chờ đợi thế nên nàng cẩn trọng bước thật chậm tựa như thăm dò tựa như sợ người kia phật lòng.
Ngọc Thủy Sương nghe tiếng Mân Mân thì thầm bên tai một câu: "Tiểu thư, chúng ta đến rồi."
Ngọc Thủy Sương nghe Mân Mân nói xong, nàng vội vàng nhún gối hành lễ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nhanh-anh-dao/2922656/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.