Tiêu Minh nghe lời Ngọc Thủy Sương đáp, hắn ngẩn người đôi chút. Nữ tử yếu đuối mỏng manh như thế này mà dám dâng máu của mình chỉ để cho hắn vẽ một nhánh anh đào thôi sao? Nàng muốn báo đáp đến mức chuyện gì cũng có thể làm. Ngay cả máu chảy trong người cũng không tiếc dâng lên. Nữ tử này một khi lòng đã muốn thì chuyện gì cũng dám làm.
Tiêu Minh lại nghĩ đến chuyện dùng máu vẽ một nhánh anh đào, ý này cũng không tồi. Có điều hắn không phải là loại tàn bạo độc ác như thế. Tiêu Minh có thể ra tay với những kẻ đáng nhận quả đắng, nhưng với nữ tử gầy gò yếu ớt này hắn không muốn ra tay.
"Máu của cô? Máu của cô vẽ lên sẽ chuyển thành màu đỏ sẫm không thể hiện được xuân sắc của hoa. Đổi thành thứ khác đi." Tiêu Minh nói.
Màu đỏ của máu cũng không được sao? Rốt cuộc phải tìm cái màu đỏ trong lời y muốn ở đâu. Nàng không thể thấy được màu sắc, không thể đáp ứng nhu cầu của ân nhân. Ngọc Thủy Sương căm phẫn với chính mình, nàng đúng như lời những kẻ khác nói, nàng là đồ vô dụng. Nếu nàng có đôi mắt sáng thì tốt biết mấy...
Ngọc Thủy Sương siết chặt tay, móng tay dài bấu vào da thịt. Nàng vô thức cắn đôi môi mềm kìm nén mọi cảm xúc tồi tệ đang dâng trào trong lòng.
Tiêu Minh không thấy nàng đáp lời, biết nàng đã lâm vào thế khó. Hắn mỉm cười thỏa mãn, cứng đầu đến mấy...
"Tiểu nữ có màu đỏ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nhanh-anh-dao/2922655/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.