Trưa hôm đó, các namnhân trên núi truyền xuống tin tức, Vô Mạt vẫn chưa tìm được. Tin tứcnày truyền đến thì trên mặt Bán Hạ trắng thêm mấy phần, tay cầm bìnhthuốc đau đớn như bị rút gân. Trong sân, các nữ nhân vây lại mộtchỗ, sắc mặt cũng đều lo lắng, trong đó Dã Hoa nương tử đề nghị: "Bênngoài bây giờ đã tắt lửa, mưa tuyết cũng ngừng, chúng ta ở nhà cũngkhông có việc gì làm, không bằng cũng lên núi, giúp tìm một chút?" Những nữ nhân khác nghe vậy nhao nhao gật đầu: "Nói rất đúng, Núi Thượng Cổlớn như vậy, chỉ bằng mấy nam nhân kia làm sao tìm tất cả mọi nơi được,chúng ta nhất định phải lên núi xem một chút, càng nhiều người, càng tìm được nhiều nơi." Ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ, rối rít ôm con cầm gậy định lên núi, rất náo nhiệt. Lần này chỉ khổ cho Nham,ông bị lưu lại trấn an chăm sóc tất cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, sau khi lửa được dập tắt, ông liền phái tất cả người lên núi. Bây giờ chỉcó một mình ông là nam nhân vùi lấp trong đám nữ nhân này, nhất thời đau đầu không dứt. Ông vừa không uy nghiêm như đại ca nói một câutrấn áp cả đám nữ nhân này, huống chi trong đám nữ nhân hồ đồ này còn có nương tử Đa Hồn của ông nữa. Ông khó khăn tới trước mặt Đa Hồn,ấp úng nói: "Bà không cần đi theo tìm kiếm ồn ào làm gì, đây là lúc nàochứ, không khéo còn thêm phiền đó." Đa hồn lại không cho là đúng, liên tiếp nói: "Làm sao lại thêm phiền chứ, ông nói chúng ta cùng nhaulên núi đi tìm, là làm trở ngại là chuyện của các ông sao, còn có nguyhiểm gì nữa? Chẳng lẽ ông lại sợ tối trở về không có cơm ăn? Cái nàykhông sợ, chúng ta lưu lại người chuẩn bị thức ăn là được." Lãomụ mụ giương mí mắt nhìn đứa con trai luôn chất phác của mình một cái:"Đa Hồn nói rất đúng, để bọn Đa Hồn lên núi đi, những lão nhân chúng ta à mặc dù đã không làm được việc gì , nhưng làm cơm vẫn có thể. Về phầnnhững thứ đứa bé không đi theo mẹ kia, cũng ở lại, giúp nấu cơm." Ngay cả lão mụ mụ cũng đã nói như vậy rồi, những người khác làm sao còn dámphản đối cái gì, Nham cũng đành phải cười khổ một tiếng: "Vậy các ngươiđi đi." Bán Hạ sau khi đổi thuốc cho con sói kia xong, lại băngbó vết thương lại lần nữa. Con sói nằm yên nhìn Bán Hạ, trong miệng phát ra tiếng ô ô, Vô Mạt không có ở đây, cũng không biết tiếng kia là có ýgì. Xử lý xong vết thương, nàng đưa tay vuốt ve bộ lông của nó,dịu dàng nói: "Ngày đó là chúng ta không đúng, hôm nay có thể trị thương cho ngươi, cũng coi là xin lỗi vì ngày đó. Ta phải lên núi đi tìm VôMạt, vết thương của ngươi cẩn thận chút rồi cũng sẽ tốt thôi, ngươi lênnúi trở lại với bầy sói đi." Khi Bán Hạ nhắc tới bầy sói thì đôimắt Dã Lang lộ ra nét bi thương, nghĩ đến tất cả lang huynh đệ của hắnđều vùi thân trong biển lửa rồi. Cáo biệt con sói xong, Bán Hạ ra khỏi phòng, đi tới cạnh A Nặc, nhìn A Thủy đang ngủ say trong lòng ANặc, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, rồi mới nói với A Nặc: "A Nặc,ta cũng muốn lên núi, cháu ở nhà chăm sóc A Thủy cho tốt. Nếu như nàngđói bụng, trước hết cho nàng ăn cháo ngô nấu nhừ đi." A Nặc gậtđầu: "Cháu biết rồi." Thường ngày Bán Hạ chăm sóc A Thủy thế nào, hắnđều ở bên giúp đỡ, một mình chăm sóc A Thủy tuyệt đối không thành vấnđề. Bàn giao toàn bộ cho A Nặc, Bán Hạ đi về phía mọi người: "Các ngươi vừa rồi nói ta cũng nghe thấy, cám ơn các vị đã có ý tốt, hôm nay Vô Mạt không thấy, ta cũng muốn tự thân lên núi tìm." Nham vừanghe, càng thấy nhức đầu, nhưng Bán Hạ là nương tử của cháu hắn, hắn làm trưởng bối cũng không tiện nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lấy mắt liều mạng ra hiệu bảo Đa Hồn nói gì đó. Đa Hồn làm sao không hiểu, Lão Nam Nhân nhà mình chính là một người không khéo ăn nói, lậptức không thể làm gì khác hơn là đứng ra nói: "Bán Hạ, ngươi ở nhà chờđi, ngươi còn có A Thủy phải chăm sóc đấy." Bán Hạ lắc đầu:"Không có chuyện gì, buổi tối ta sẽ trở lại, A Thủy cũng rất hiểuchuyện, không quá nửa ngày, nàng đi theo A Nặc vẫn được." Đa Hồn thấy Bán Hạ nói như vậy, nên cũng không thể nói thêm cái gì nữa. Khi trên núi, Phí nhìn thấy đội Nương Tử Quân này, rất kinh hãi, mày nhíuchặt lại, nhưng mà hắn nghĩ tới những nữ nhân này có thể cùng nhau tìmkiếm người, cũng không nói gì nữa, liền bảo Tam lăng tử nói rõ quy củchia tổ cho đội Nương Tử Quân làm theo, nói rõ quy củ, từng nhóm chiara tìm kiếm. Cứ như vậy cho đến đêm, vẫn không thấy bóng dáng VôMạt, mọi người trên mặt đều tỏ lo âu, trong lòng Bán Hạ càng lo lắng.Nhưng mắt thấy trời đã tối, A Thủy ở nhà phải uống sữa rồi, nếu nàng lâu như vậy không thấy mẹ, có lẽ sẽ khóc. Bán Hạ mặc dù lo lắng an nguy VôMạt, nhưng cũng không thể bỏ mặc nữ nhi không để ý, cũng đành phải xuống núi. Bán Hạ vội vàng về đến nhà thì từ xa đã nghe thấy tiếngkhóc vang của A Thủy, vội đẩy cổng tre tiến vào, lại thấy Nhẫn Đông bêncạnh đang ôm Thạch Đản , thở dài không dứt. Mà A Thủy đáng thương đangdùng hai cái tay béo mập ôm chặt mặt A Nặc, cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếmlung tung trên mặt hắn, chỉ vì muốn tìm nụ hoa quen thuộc, thậm chí cònchưa từ bỏ ý định đưa đầu lưỡi ướt nhẹp liếm loạn trên mặt A Nặc. A Nặcvẻ mặt bất đắc dĩ, cả khuôn mặt bị liếm đến toàn nước miếng. ( là cường hôn nha, còn vô cùng mãnh liệt nữa ~ A Thủy uy vũ ~) Đúng vào lúc này, Bán Hạ chợt trở lại, A Thủy đầu tiên là sững sờ, sau đóchợt buông A Nặc đang bị ôm loạn gặm ra, mím mím môi, "Oa" một tiếngkhóc lớn , vừa khóc vừa hướng về phía Bán Hạ ra sức quơ tay múa chânmuốn được ôm. Bán Hạ vội tiếp A Thủy, lại vào nhà cho nàng búsữa. Nàng đúng là đã cực đói, bắt được nụ hoa liền ngậm chặt bú một hồilâu. Một lúc sau, nàng giống như đã ăn no hơn nửa bụng, liền không vộivã nữa, trong miệng vừa bú, vừa thỉnh thoảng dùng đôi mắt to trong suốtnhìn Bán Hạ, bộ dáng kia giống như là xác nhận Bán Hạ vẫn còn ở bên. Thấy nữ nhi có dáng vẻ như vậy, trong lòng Bán Hạ vô cùng chua xót, nghĩ tới Vô Mạt chưa rõ sống chết trên núi, lại thấy cực kỳ lo lắng. Con sói đã từng xuất hiện trong nhà Bán Hạ kia, cũng không biết đã đi từlúc nào, hỏi A Nặc, A Nặc cũng chưa không biết, nghĩ chắc sau khi thương thế khôi phục liền tự mình lên núi rồi. Mà ở trên núi vẫn còn có tộcnhân đang tìm kiếm, bọn họ dần dần mở rộng phạm vi tìm, thậm chí cũng đã tìm ở xung quanh cấm địa bị đốt kia. Xung quanh cấm địa, thi thể độngvật cháy khét trộn lẫn với mùi mưa tuyết lạnh lẽo, khắp nơi đều nhắc nhở mọi người nơi này đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn kinh hoàng. Mày của Phí nhíu lại chưa từng giãn ra, hắn nhìn về sâu trong cấm địa, chỉ là bây giờ bão tuyết đã bao trùm, không biết lửa đã từng cháy tới nơinào, Lang Tộc thương vong ra sao? Hắn hôm nay biết rõ đời đờingười Vọng Tộc đều được Lang Tộc che chở, sống nhờ vào nhau nhiều đờinhư môi và lợi, nếu 1 bên có khó khăn, bên kia tất không thể một mìnhtồn tại. Tai họa lớn như thế này, vì sao xung quanh cấm địa lại không hề thấy bóng dáng một con sói nào? Phí cũng không biết nhiều về Lang Tộc,hắn không có cách nào đoán được tình cảnh bây giờ của Lang Tộc. Tronglòng có một suy nghĩ đáng sợ nhất chính là, chẳng lẽ Lang Tộc bị trậnhỏa hoạn này đốt sạch cơ hồ diệt tộc? Trốn thoát chỉ có một mình con sói bị đốt chảy nửa người kia sao? Nghĩ tới điều này, Phí cảm thấycàng nhức đầu. Từ khi niên thiếu sau khi muội muội sinh con rồi qua đời, hắn liền có bệnh nhức đầu này. Gần đây những lúc vô cùng mệt nhọc cơ hồ nhức đầu cả đêm không thể yên giấc, vì vậy mới xin rượu thuốc củaThượng nhân để có thể ngủ yên. Rượu thuốc kia cực kỳ linh nghiệm , uốngmột hai ngụm liền ngủ ngon cả đêm. Phí nghĩ tới đây, lại quay đầu lạiquét mắt nhìn cháu trai không có tiền đồ kia của mình, không khỏi cảmthấy càng nhức đầu. Cái đứa cháu trai không tiền đồ không có chítiến thủ này, bản thân tham ăn tham uống không nói, còn đem rượu kia đưa cho người khác uống..., thế mới gây thành tai họa như vậy! Phícắn răng, lặng lẽ nhẫn nhịn mạch máu đang giật lên ở huyệt Thái Dươngtruyền tới từng trận đau nhức. Phụ thân đem Vọng Tộc giao cho Vô Mạt,tuy nhiên cũng đồng thời đem Vô Mạt giao vào tay mình. Vô Mạt không thể xảy ra chuyện gì, hắn nhất định phải tìm được Vô Mạt. Đang lúc Phí nghĩ bước kế tiếp nên làm thế nào cho phải thì một tộc nhân vội vàng đã chạy tới báo cáo: "Thập nhất thúc, không xong rồi, không tìmđược Mộc Oa rồi." Bây giờ sắc trời đã rất tối, Phí đang định bảocác nữ nhân xuống núi, vì vậy trước đem các nữ nhân tụ tập lại kiểm tranhân số. Lúc này nghe thế, hắn cau mày, trầm giọng nói: "Mới vừa rồi làngười nào đi cùng Mộc Oa?" Tộc nhân hồi báo nói: "Là mấy ngườiNgân nương, họ nói Mộc Oa đang lúc tìm kiếm muốn đi tiểu, họ liền ở mộtbên chờ, Mộc Oa chui vào rừng cây bên cạnh, nhưng chờ cả ngày không thấy Mộc Oa ra ngoài, đi vào tìm thì không thấy tung tích Mộc Oa." Phí gật đầu: "Được, hiện tại đưa ta đi đến chỗ Mộc Oa mất tích." === === Tin Mộc Oa mất tích truyền tới chân núi, mọi người lại càng thêm lo lắng.Nghe nói Phí dẫn người lục soát hồi lâu, cũng không thấy Mộc Oa. Đa Hồnvạn lần không ngờ Vô Mạt không tìm được, còn mất thêm nữ nhi, vì vậy sợhãi không chịu xuống núi, nói là buổi tối muốn ở trên núi tìm, nhưng Phí làm sao có thể đồng ý, sai người đưa bà xuống núi. Khi Bán Hạnghe được chuyện này, tự nhiên lại thêm lo âu, tối hôm nay A Thủy lạibắt đầu náo loạn, khóc chết sống không chịu ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt y phục Bán Hạ không buông ra. Bán Hạ vốn lo lắng phiền não, bây giờ con gái náo loạn như vậy, càng thêm đau lòng. Thật vất vả mới dỗ A Thủy đingủ, bản thân nằm ở đó, căn bản không ngủ được. Nếu nàng có cánh, thậthận không được bay lên núi tìm Vô Mạt của nàng. Cứ như vậy trợntròn mắt đến trời sáng, miễn cưỡng xuống giường, tính toán đi làm cơm,lại thấy A Nặc đã bưng một chén cháo ngô nóng hổi đi vào: "Thẩm thẩm,người trước ăn một chút đi. Hôm nay người ở nhà chăm sóc A Thủy, ta sẽđi theo mọi người lên núi tìm kiếm." Bán Hạ nhìn dáng vẻ hiểuchuyện của A Nặc, mũi đau xót, muốn rơi lệ, chỉ là nàng cố gắng nhịnlại, gật đầu nói: "Được, cháu thay mặt thẩm thẩm lên núi tìm đi." Một ngày này, A Nặc cũng đi lên núi, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào. Điều này đối với người thân của Mộc Oa, còn có Bán Hạ mà nói, thật làhành hạ cùng đau khổ. Cha mẹ chồng Mộc Oa khóc lớn hô gọi: "Nếu là concứ như vậy biến mất, Hậu Viêm trở lại chúng ta phải nói thế nào đây!" Lời này Bán Hạ nghe thấy càng lo lắng hơn. Cứ như thế, qua hai ngày, mọi người càng ngày càng lo lắng, Bán Hạ càngthêm tuyệt vọng gần như hỏng mất, mấy lần muốn đem A Thủy cho người khác chăm sóc tự mình đi lên núi tìm, nhưng A Thủy cũng không biết tại sao,chỉ cần một lúc không thấy Bán Hạ, liền khóc vang không ngừng. Khiến cho Bán Hạ càng đau lòng, lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn củanàng, trong lòng lặng lẽ nghĩ, con gái tuy còn nhỏ, cũng đã biết bêncạnh thiếu cha sao? Không có A Cha, ai có thể đưa con tung lên cao giữa không trung chọc cho con cười khanh khách đây? Đau khổ như vậy, mãi cho đến tối ngày thứ ba, đang lúc mọi người cơ hồ đềuđánh mất hy vọng, trên núi chợt truyền đến tin tức: tìm được! Hai ngườiđều tìm được! Tin tức là do Tam lăng tử tự mình xuống truyền lại , hắn nhìn mấy phụ nhân —— Bán Hạ, Đa Hồn, Nhẫn Đông, trên mặt hắn có mấy phần lúng túng: "Lúc tìm được, là Mộc Oa ôm Tộc trưởng, hai người đềurất chật vật!" Sắc mặt Đa Hồn nhất thời thay đổi: "Bọn họ bây giờ đang ở đâu?" Bán Hạ lại không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ lôi kéo Tam lăng tử hỏi: "Tại saolà Mộc Oa ôm Vô Mạt, Vô Mạt đã xảy ra chuyện gì?" Vô Mạt là một ngườitrưởng thành, không phải là A Thủy nhỏ bé, không thể có chuyện để chongười khác ôm như vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]