Lúc này Phí cũng chú ý tới dị tượng, mọi người đều mừng rỡ, Tam lăng tử thậm chí không nhịn được cười lớn ha ha: “Đây là trời phù hộ Vọng Tộc ta!”
Trong lòng Phí cũng mừng như điên, nhưng hắn vẫn còn sầu lo một chuyện: “Trên núi có hỏa hoạn, Tộc trưởng còn một mình lên núi, cũng không biết hắn hiện tại như thế nào rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn, tránh gặp phải cái gì ngoài ý muốn, huống chi trên núi còn có kẻ xấu phóng hỏa, những kẻ ngoại tộc kia lòng dạ độc ác như thế, ngộ nhỡ Tộc trưởng đụng phải khó tránh khỏi bị thương.” Những người khác tự nhiên vội vàng đồng ý, nói Thập nhất thúc suy tính mọi chuyện chu toàn, vì vậy mọi người tránh những chỗ đang cháy chia nhau đi tìm.
Qua chừng một chén trà, Vô Mạt còn chưa tìm được, mưa tuyết đã bắt đầu rơi xuống, kìm hãm đám hỏa hoạn kia, ngọn lửa khắp Núi Thượng Cổ dần bị đánh tan, bắt đầu lụi đi, rất nhanh chỉ còn lại một ít đám cháy nhỏ lay lắt, rất nhiều nơi đều là khói mù ngùn ngụt.
Phí cầm áo khoác bị mưa tuyết làm ướt cùng mọi người núp trong sơn động, nhíu mày nói: “Vô Mạt rốt cuộc đi nơi nào, chúng ta tìm lâu như vậy, tại sao lại không thấy bóng dáng chứ.”
Mộc Dương ở một bên vẫn không lên tiếng, lúc này nghe nói như thế, ấm ức ngẩng đầu lên: “Có lẽ, có lẽ đã xuống núi rồi?” Hắn biết chuyện này đều là vì mình mà có, nếu Vô Mạt gặp việc không hay gì, hắn tất nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609806/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.