Đợi sau khi Bán Hạ và A Nặc rời đi, Vô Mạt rón rén leo lên một cây to bên cạnh. Ở gần thầnmiếu có rất nhiều cổ thụ, những cây cổ thụ này cành lá rậm rạp, đồng khí liên chi, đem cả thần miếu bao phủ dưới bóng cây. Bây giờ sau khi VôMạt leo lên, dọc theo nhánh cây nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển về phíatrên tòa thần miếu. Nửa khắc sau, hắn đã cách vòng vây khá gần, có thểthấy rõ ràng động tĩnh bên trong rồi.
Hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện chỗ ẩn thân của mình vừa khéo bị cành lá ngăn trở,phía dưới tuy nói đều thắp đuốc, nhưng rốt cuộc lửa vẫn không chiếu tớibóng cây âm u, vì vậy bản thân có thể từ trên nhìn rõ mọi thứ, nhưng bọn họ lại không thấy mình .
Chỉ thấy giữa vòng đuốc, Tộc trưởng giơ gậy đầu cá sừng sững mà đứng: "Vị quan đại nhân này, Nghênh Xuân làngười của tộc chúng ta, là nữ nhi Vọng Tộc chúng ta, chúng ta tuyệt đốikhông có lý gì lại đi hại nàng. Hôm nay nàng không thấy bóng dáng, mọingười trong Vọng Tộc đều đang tìm. Thế nhưng thần miếu, là thánh địaVọng Tộc tế tổ tông, tuyệt đối không thể để cho người ngoài đi vào lụcsoát."
Vị quan đại nhân này mặc quan phục, có chòm râu dê, nghevậy liếc nhìn 1 người râu quai nón bên cạnh. Râu quai nón này vội vàngtiến lên bẩm báo: "Đại nhân, ta tận mắt thấy phu nhân nhà chúng ta bịbọn họ bắt vào thần miếu , chỉ tiếc ta lúc đó người đơn sức yếu khôngkịp ngăn cản!"
Râu quai nón vừa dứt lời, liền thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609781/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.