Khi Tôn lão gia tửbiết mình cùng A Nặc có thể lưu lại thì rất mừng rỡ, nhưng ông cũng nóimình muốn xây nhà ở bên cạnh, không muốn vẫn ăn ở nhà Bán Hạ.
Trong lòng Bán Hạ cũng hiểu rõ suy nghĩ của lão gia tử lớn tuổi sức yếu này, A Nặc vẫn còn nhỏ, nếu thật sự tự lập môn hộ, sợ là vẫn phải đói một bữano một bữa, đứa bé này đang lúc trưởng thành, sao có thể bị đói bụngchứ. Nghĩ tới đây nàng có chủ ý: "Tôn bá bá, Vô Mạt thường lên núi sănthú hái thuốc, trong nhà tất cả mọi việc chỉ có một mình ta làm, tathường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu như ngài nguyện ý, khôngbằng đến giúp ta cùng nhau làm việc, phơi thịt muối trứng gà nuôi gà,những việc này đều là có thể làm. Ngài giúp ta làm việc, ta cũng khôngcó bạc như ở bên ngoài đưa cho ngài, liền tạo điều kiện cho ngài cùng ANặc có cơm ăn. Về phần A Nặc ——" nàng nhìn A Nặc một bên gần đã lớn lênkhông ít: "A Nặc mặc dù nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là nam hài tử, ở VọngTộc chúng ta, bé trai lớn như vậy cũng phải học cách lên núi săn thúrồi, không bằng từ ngày mai bắt đầu, để cho nó theo Vô Mạt lên núi, nhưthế nào?"
Tôn lão gia tử nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ cảm kích, như thế có thể làm cho hai ông cháu mình ăn cơm no, lại giúp ANặc có thêm chút bản lãnh, lập tức đôi mắt đã mờ đục cũng đỏ lên, vộinói: "Nếu chỉ có vậy, vậy hai ông cháu ta liền mặt dầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.