Đi vào phòng ăn ngồi xuống, chúng ta một nhà tứ khẩu cùng vui vẻ ăn tối. 
“Con gà này ngon quá! Cha nếm thử đi.” 
“Tiểu Thiên, ăn từ từ thôi, xương gà phải nhổ ra chứ.” 
“Cha, ăn chút thịt đi, đừng cứ ăn rau xanh mãi.” 
“Biết rồi.” 
“Hiệu cầm đồ của chúng ta hôm nay thu được một khối huyết ngọc bội dùng để hộ tâm, cha đeo đi.” 
“Đại ca, đệ thật sự có học bài mà, học cả ngày luôn, không tin hyunh hỏi phụ thân xem.” 
“Nó có học đó, thật sự có học, tuy rằng không nhớ kỹ….” 
“Tiểu Thiên ta nói rồi, xương gà phải nhổ ra! Nghẹn rồi hả? Phúc Bá, cầm chén dấm chua đến đây!” 
“Tiểu Nguyện…. có thể…. cho ta một đồng tiền được không? Ta nợ tiền A Phát….” 
“Nợ tiền A Phát! Tiền của cha không đủ dùng sao? Vì sao không tìm ta lấy? Cầm lấy đĩnh vàng này….” 
“Ta không cần đĩnh vàng, ta muốn đồng tiền, ta lấy đồng tiền cơ.” 
“Ngoan, đừng khóc. Ta không có đồng tiền ở đây, ngày mai kêu cửa hiệu mang tiền lại đây được không?” 
“….” 
“Đừng trừng mắt nữa mà, phụ thân biết rồi, ta ăn thịt là được chứ gì?” 
“Nhị ca, đệ không muốn uống dấm chua nữa. Uống cả chén rồi mà xương gà vẫn còn ở tại chỗ….” 
“Khụ…. Hừ!” Nhất gia chi chủ đột nhiên ho khan một tiếng, tất cả đều yên lặng. Xương gà mắc trong cổ họng Tịch Thiên lập tức phun ra. 
“Có một chuyện,” Tịch Viêm nói, “Phải cùng mọi người thương lượng một chút.” 
Vì thế, trên bàn mọi người đồng loạt đặt đũa xuống, tạo vẻ chăm chú lắng nghe. 
“Bằng hữu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nguoi-cha-va-ba-dua-con/15407/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.