Chương trước
Chương sau
Buổi biểu diễn bắt đầu vào ngày mai, hôm nay Du Quyển đến sớm, lúc máy bay hạ cánh đã sáu giờ chiều. Cậu chật vật tìm khách sạn mà quản lý sắp xếp cho mình, làm thủ tục nhận phòng xong, Du Quyển đi lên xem phòng của mình. Rất nhỏ, nhưng trong phòng vệ sinh có bồn tắm. Lần đầu tiên Du Quyển không vui, vì bồn tắm như vậy thường không sạch sẽ.

Vả lại không biết có camera hay không, ngộ nhỡ cậu để lộ đuôi cá và bị quay được thì thật đáng sợ.

Du Quyển thu dọn hành lý của mình một chút rồi ra ngoài ăn. Cậu đã đến đây vào mấy năm trước, biết con hẻm nào có đồ ăn ngon, còn biết có một dòng sông ẩn mình trong rừng, cha còn từng dẫn cậu cùng bơi trong đó.

Hồi ấy, mẹ của cậu đã đứng trên bờ chụp ảnh cho bọn họ, chỉ chụp phần trên, đến cả nước cũng không chụp, không để lại bất kì bằng chứng khả nghi nào.

Những bức ảnh đó, sau khi hai người mất, Du Quyển đặt vào hũ tro cốt của họ và chôn cùng dưới biển sâu.

Bác chủ quán ăn nhỏ vẫn nhớ ra cậu, " Ê, lần này cháu đến một mình sao."

Vành mắt Du Quyển chợt có chút ươn ướt, cậu gắng gượng giương mắt lên, " Dạ vâng, bác."

Người bác rất tốt, nói nhiều và nói không ngừng, nhưng không hề nhắc đến cha mẹ của Du Quyển. Điều này khiến Du Quyển cảm thấy rất khó chịu, ăn xong mì mà suýt rơi nước mắt, đặt tiền xuống đáy bát rồi bỏ chạy, không dám để bác nhìn thấy.

Bé cá về thăm lại chốn cũ sau hai năm, nhìn cảnh nhớ người. Vào mùa đông giá rét của tháng mười hai, cậu khóc đỏ cả mũi. Khi khóc đến đau lòng, cậu vẫn còn tủi thân rất nhiều, chẳng hạn như Đoàn Dung chợt hiện lên trong đầu.

Anh rời đi mà không nói một lời với cậu, cho đến khi Hứa Phó nói cho cậu thì cậu mới biết. Hứa Phó không nói khi nào về và có quay lại hay không, bé cá liền giống như bị bỏ rơi lần nữa, mỗi ngày đều trôi qua trong không vui.

May mà cậu không sợ lạnh, bằng không, phải ra ngoài làm việc ngâm đuôi trong thời tiết lạnh giá, cuối cùng còn có thể không ngâm được, thì càng tủi thân hơn.

Du Quyển không biết mình có thể khóc đến mức nào, dù sao cũng khóc gần xong rồi, xoa xoa nước mắt, vậy mà đã chín giờ rồi, thảo nào trời tối. Khu vực này không phải là trung tâm thành phố, không sầm uất nên không có nhiều ánh đèn, cũng rất yên tĩnh. Du Quyển xoa chân của mình qua quần dài, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, hít hít mũi, sau vài giây, cậu đi tới một nơi càng sâu càng tối hơn.

Bồn tắm của khách sạn không thể ngâm, vậy thì... ngâm ở con sông nhỏ cũng được.

Du Quyển rất thận trọng, chọn một nơi không có camera để cởi quần áo và xuống nước, mặt nước đóng băng nhưng không rắn chắc nên Du Quyển đã tạo một lỗ nhỏ chui vào, cuối cùng thả cái đuôi lớn của mình ra bên dưới. Vui quá, nước mắt biến thành nụ cười, ngoái đầu nhìn lại cái đuôi xanh của mình, còn lắc lắc, lần cuối cậu để lộ đuôi của mình một cách trắng trợn như vậy là hai năm trước.

Du Quyển bơi rất lâu, vì sợ đến quá gần lớp băng có thể thấy được chuyển động bên dưới nên cậu bơi khá thấp. Con sông nhỏ này rất sạch sẽ và không có rắn, Du Quyển bơi vu vơ, tận hưởng dòng nước khó kiếm được. Không biết bơi đến nơi nào, bỗng nhiên ngửi thấy trong nước có một chút mùi lạ, cậu nhíu mày, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh nhìn xuống.

一一 Một khuôn mặt vô cùng nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu đang đối diện trực tiếp với cậu.

"A!!!!!!!!!"

Tiếng hét làm côn trùng hoang dã trong cỏ hoảng sợ, vang vọng hết lớp này đến lớp khác trong đêm không trăng lạnh lẽo. Cái lỗ khi cậu xuống nước đã sớm không còn giống như lúc đầu, Du Quyển phá lớp băng ở một nơi khác, dùng cả tay chân vừa lăn vừa bò để leo lên bờ, móng tay bấm vào đá và chảy máu đầm đìa. Dường như cậu không cảm thấy đau đớn, sợ đến mức toàn thân run rẩy và mê sảng.

" Cuối cùng thì cuộc họp thảo luận vụ án cũng đã kết thúc. Ôi, cái lưng của chú đau quá, có tuổi rồi, ngồi một lúc là không chịu được." Vị cảnh sát hình sự họ Lý vừa đấm lưng vừa nói với Đoàn Dung, " Đi ăn chút gì đi, chú biết có quán này làm cá ngon lắm."

" Mấy năm không gặp, mời cháu ăn một bữa."

Đoàn Dung kẹp điếu thuốc trên tay, thời tiết lạnh như vậy, anh cũng chỉ mặc một bộ vest. Ở thành phố B mà anh đến hôm nay có rất nhiều vị lãnh đạo ăn mặc trang trọng, đôi dép tông của anh được chỉ định không được phép mang vào, cho nên hiếm thấy anh mặc lễ phục chỉnh tề. 

Vai rộng eo thon, nửa kín nửa hở dưới cổ áo và tay áo, khi cử động, hình xăm màu xanh lam thỉnh thoảng lộ ra một ít, cực kỳ bắt mắt.

Nhưng không ai ở Cục công an* nói ra chỗ sai của anh.

(*) 公安局: Cục an ninh công cộng (văn phòng chính phủ có chức năng tương tự như đồn cảnh sát) [theo Hanzii Dict]

Hứa Phó từ phía sau xuất hiện, nhà y ở ngay thành phố B, nên Đoàn Dung tới thì y cũng lẻn vào theo, " Để cháu mời, nào có đạo lý để trưởng bối trả tiền bao giờ."

Vị cảnh sát hình sự họ Lý mỉm cười chỉ vào Hứa Phó, " Có mùi hơi giống Đoàn Dung rồi đấy."

Trò chuyện vài câu, lại bàn đến vụ án, vị cảnh sát hình sự họ Lý nói: " Người chết đầu tiên là một chủ sạp bán hoa quả, bốn mươi tám tuổi, dưới gối có một trai và một gái, ngày thường chưa từng đắc tội với ai, nhưng được biết ông ta là người xấu tính, kiêu căng ngạo mạn nên thực sự rất khó nói trước, phạm vi quá lớn. Người thứ hai là một nữ sinh bị sát hại trong ký túc xá, trong trường có nhiều camera như vậy mà lại không phát hiện ra, cháu nói có thốn không chứ, khi bạn cùng phòng của cô bé trở về thì thi thể đã lạnh ngắt rồi, điều tra camera cả tuần trời, đến cái rắm cũng không tìm được. Người thứ ba là người làm công đến từ tỉnh khác, làm người giao đồ ăn ngoài, người thứ tư là người của đội xây dựng, người thứ năm là một bé gái chưa đầy mười tuổi..."

Người cuối cùng, bé gái này, là người khiến người ta đau lòng nhất. Cô bé chưa đầy mười tuổi, bị móc cả hai mắt, cắt mất lưỡi, tai bị đâm nát, tứ chi nhỏ bé cũng đầy vết dao, giống như bị chảy máu đến chết. Cảnh sát nghi ngờ có liên quan đến tín ngưỡng tôn giáo, nhưng cô bé không chết vì chảy máu mà là vỡ tim, cô bé đã chết trước khi bị chảy máu.

Và bốn người còn lại không theo tôn giáo nào nhưng đều chết thảm như nhau, trong đó một phần ruột còn bị kéo ra ngoài.

Năm mạng người, năm gia đình, năm vụ án oan, gánh nặng đè lên người cảnh sát quá nặng nề, mà đây lại là thủ đô, sau khi các vụ án hàng loạt xảy ra, hệ thống cảnh sát lập tức tiến hành điều tra và truy vết. Cảnh sát ở đây đều là những người tinh nhuệ và có năng lực nhất, nhưng vẫn đành bó tay, năm mới đang đến gần, dòng người di chuyển sẽ tăng lên rất nhiều, và thực sự có quá nhiều mối nguy. Cấp trên đã ban hành lệnh tử hình, vụ án phải giải quyết trong vòng một tuần, dù không phá được thì cũng phải tìm ra hung thủ và truy nã trên toàn quốc.

Chính vào lúc này, Đoàn Dung được mời tới đây, không chỉ có anh, mà còn có rất nhiều sĩ quan cảnh sát nổi tiếng từ các tỉnh khác cũng được điều động qua đây trước.

Vụ giết người hàng loạt ở thành phố B hiện đang xếp vị trí đầu tiên.

Nhưng thật chẳng ngờ, sau một ngày làm việc, nữ thần không đến bên cảnh sát, thậm chí các vụ án mạng còn được báo cáo liên tiếp từ các tỉnh khác, và đã có người bắt đầu bắt chước các vụ giết người hàng loạt ở thành phố B.

Tình hình chỉ nghiêm trọng chứ không hề thuyên giảm.

Vào ngày này, người lãnh đạo không biết đã gào thét bao lâu trong văn phòng, tóc cũng rụng mất hàng chục sợi.

Đoàn Dung rũ bỏ tàn thuốc dài rồi rít một hơi, " Ăn xong thì đi ?"

Vị cảnh sát hình sự họ Lý gật đầu, " Đúng vậy, trong cục của chú đã có vụ án mạng thứ ba rồi. Chú phải quay về ngay, không thể ở lại cả đêm."

Đoàn Dung cụp mắt xuống và nhả khói ra, " Vất vả rồi."

" Vì nhân dân phục vụ."

Đoàn Dung và Hứa Phó đều biết, câu vì nhân dân phục vụ này, không phải là lời nói suông.

Thành phố B lúc chín giờ hai mươi bảy phút, cả nhóm Đoàn Dung vừa ăn xong một bát cơm, chưa kịp xới thêm bát thứ hai thì có tin từ cục truyền đến: " Sông Tam Tô, có người báo cảnh sát, bên trong có thi thể."

Đặt bát xuống liền lái xe tới.

Ba người chỉ có Hứa Phó là biết đường, y một năm không lái được mấy lần, giống một nửa người mới tập, run rẩy lái xe tới. Càng đến gần thôn Tam Tô thì càng tối, đường cũng xấu, Đoàn Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh gào to: " Lề mề quá, lái nhanh lên !"

Hứa Phó muốn khóc, " Nhị ca, em đã nhanh lắm rồi đấy, lập tức đến ngay."

Thế mà bọn họ lại đến trước, cảnh sát Lý bị trúng đạn vào chân khi còn trẻ nên đương nhiên không thể chạy nhanh như Đoàn Dung, ông vừa mới xuống xe ở bên này thì Đoàn Dung mặc vest không bị hạn chế chút nào đã chạy ra xa được vài mét rồi.

" Người đâu ?!"

Một tiếng hét lên, lập tức hét ra người báo cảnh sát, xa xa, phía sau đống cỏ khô có động tĩnh, một tiếng khóc nhỏ bé đáp lại nghe như tiếng mèo kêu, " Nhị ca..."

Đoàn Dung giẫm phải một thứ, suýt nữa trượt chân, là người quen. Lúc chạy tới, Đoàn Dung thậm chí còn không kịp nghiến răng nghiến lợi nói gì, đợi đến khi nhìn thấy người da trắng ở phía sau đống cỏ thì mở miệng lại là: " SAO NHÓC LẠI TỚI ĐÂY ?! KHÔNG CHĂM CHỈ HỌC TẬP Ở TRƯỜNG MÀ CỨ CẮM ĐẦU VÀO HIỆN TRƯỜNG NGƯỜI CHẾT ?!"

Du Quyển đã không còn nghe thấy anh mắng mình, cậu dang rộng vòng tay ôm lấy Đoàn Dung rồi khóc rất to.

Thực sự sợ hãi.

Trước khi nhóm Đoàn Dung đến, Du Quyển đã co ro ở đây. Động không dám động, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng, di chuyển tay chân một chút đều cảm thấy trên đó có xác chết, có âm khí nên lúc này đông cứng như một cục băng nhỏ.

Hai cái chân phía dưới trần truồng, Đoàn Dung liếc mắt nhìn, cái mông cũng để trần nốt. Giận run cả người, không biết vật nhỏ này đang làm gì, từ rất xa chạy đến tận đây để bơi vào mùa đông ?

Còn khỏa thân bơi vào mùa đông ?

Xa xa, vị cảnh sát hình sự họ Lý sắp chạy tới nơi, Đoàn Dung nhéo mặt Du Quyển, bảo cậu đừng ôm vội. Anh cởi đồ và dễ dàng đẩy cậu ra, lúc này vẫn rất nghe lời, nhưng khi chạm tay vào mặt, toàn bộ đều là nước mắt, một tay đầy nước. Đoàn Dung cởi áo khoác của mình cho Du Quyển mặc, sau đó ra lệnh, " Đừng khóc nữa."

Du Quyển nấc một cái, run lẩy bẩy, vẫn còn khóc, Đoàn Dung không thèm để ý đến cậu.

" Chú Lý."

Cảnh sát Lý đỡ lấy mũ của mình, nhìn thấy Du Quyển liền hỏi, " Cháu là người báo cảnh sát à ?"

Du Quyển mặc áo của Đoàn Dung, run rẩy đứng dậy, hai bàn chân trắng nõn giẫm lên mặt đất, trên đó có vết máu, tương tự như móng tay, chân cũng bị trầy xước, giống một chú cừu non mới sinh, sợ Đoàn Dung tức giận, nhưng bản thân cũng sợ hãi, nên móc ngón tay vào ống tay áo của Đoàn Dung.

Đoàn Dung trả lời thay cậu, " Là em ấy, cháu biết, tên là Du Quyển."

Tất cả mọi người đều đã đến từ đằng sau, đoàn xe mở ra, chẳng mấy chốc nơi đây đã đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng con sông Tam Tô được bao phủ bởi lớp băng mỏng, chuẩn bị vớt người. Còn Du Quyển thì được Đoàn Dung bảo Hứa Phó đưa đi ngồi vào trong xe, bộ quần áo cậu cởi trên bờ cũng được mang lên. Bây giờ Du Quyển đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt, không cảm thấy xấu hổ, máy móc mặc xong quần áo, rồi nằm bò lên cửa sổ xe nhìn Đoàn Dung.

Vài giây sau, có người chắn mất, không nhìn thấy, Du Quyển liền vô cùng lo lắng.

Cậu nhớ chính xác vị trí, không lâu sau đã vớt được lên, bác sĩ pháp y khiêng thi thể đi, rất nhiều cảnh sát ở lại để tiến hành điều tra sơ bộ. Đoàn Dung hút xong hai điếu thuốc, mở cửa xe bước lên, không khí lạnh và mùi khói thuốc bên ngoài đều phả vào mặt Du Quyển, mùi không dễ ngửi, cũng không dễ chịu, nhưng Du Quyển lại giống như được cứu, vội vàng xê dịch mông nghênh đón Đoàn Dung.

" Nhị ca."

Đoàn Dung sầm mặt, bực bội đẩy trán Du Quyển ra, thay vào đó, anh nắm lấy tay cậu và thoa cồn cho cậu, thoa xong thì nói: " Chân."

Du Quyển liền cởi giày rồi duỗi sang, nước mắt lại không thể ngừng rơi, " Nhị ca..."

Đoàn Dung vỗ nhẹ một cái vào bàn chân trắng nõn của Du Quyển, " Khóc cái gì mà khóc ? Có gan bơi vào mùa đông, lại không có gan nhìn thấy xác chết ?"

Không nói thì không sao, vừa nói xong, Du Quyển liền khóc dữ dội hơn. Giống như ám ảnh cả đời, sau này cậu sẽ không bao giờ dám xuống sông nữa.

Gặp ác mộng một năm.

Đoàn Dung dùng tay nâng cằm Du Quyển lên, ấn vào vai mình, rất phũ phàng nói, " Khóc đủ rồi thì ngủ đi."

Tối nay anh hút ít nhất bốn điếu thuốc và vẫn chưa rửa tay, đôi bàn tay ấy đầy mùi khói thuốc, khi áp vào mặt Du Quyển, mùi càng nồng hơn. Nhưng Du Quyển thực sự đã khóc đến ngủ thiếp đi, giọt nước mắt to như hạt đậu vương trên mi, lúc Đoàn Dung chuẩn bị rời đi, vẫn vô thức dùng chóp mũi đuổi theo tay Đoàn Dung.

Bàn tay của Đoàn Dung không đẹp, trên đó có rất nhiều vết thương và vết chai, móng tay ở một ngón tay cũng dày hơn, đó là do móng tay ban đầu của anh bị mất và mọc lại. Bàn tay như vậy đặt cạnh khuôn mặt xinh đẹp non nớt và không tì vết của Du Quyển, giống như rơm rạ gặp tác phẩm nghệ thuật.

Bé cá cũng không thích mùi khói thuốc, nhưng mùi khói thuốc tượng trưng cho Đoàn Dung, ngửi có cảm giác rất an toàn, nên vây quanh tay Đoàn Dung như chưa cai sữa, ngửi mùi này mà ngủ ngon lành.

Trước khi Hứa Phó lên xe trở về cục, trên xe cực kỳ yên tĩnh, Đoàn Dung không biết ăn đến viên kẹo thứ mấy. Nhưng bé cá trên chân lại chỉ cần đôi bàn tay đầy mùi khói thuốc của anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.