Vốn dĩ Đoàn Dung và Hứa Phó đến Vân Thành là để sống qua mùa đông, nhưng bây giờ mùa đông vừa mới bắt đầu, trụ trì Quách đã gọi điện đến giục bọn họ trở về, chủ yếu là gọi Đoàn Dung, không nhắc đến Hứa Phó.
Dù sao Hứa Phó cũng là một công tử bột, lúc này cũng sắp đến Tết rồi, y phải về thành phố B ăn Tết.
Trụ trì Quách văng nước bọt tung tóe trong điện thoại, " Lẽ nào lại như vậy ! Đây là vu khống, đệ tử của ta làm sao có thể trộm tiền cúng của nhà bọn họ ! Con về nhanh lên, điều tra giúp ta và trả lại công bằng cho đệ tử của ta !"
Đoàn Dung rất thờ ơ: " Báo cảnh sát đi, tìm con làm gì ?"
Trụ trì Quách hét to, " Người cảnh sát bảo là, tiền quá ít ! Không lập án."
Đoàn Dung biết ngay, anh châm điếu thuốc, " Vậy thì kệ."
Trụ trì Quách: " Con đùa gì thế, thanh danh cả đời của lão Quách ta đây, há có thể bị giam trong cái chậu cứt này vào cuối đời ?! Con về mau đi, ta phải tát thật mạnh vào cái mặt già xấu xí vô liêm sỉ đó."
Đoàn Dung là một người đàn ông có cốt khí, năm nay đã bước sang tuổi ba mươi, nhưng trước mặt trụ trì Quách, anh cũng thường xuyên nhức đầu và bó tay, " Trộm bao nhiêu rồi ?"
Cách điện thoại, Đoàn Dung vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trụ trì Quách thổi râu, trợn mắt, " Trộm cái gì, là cái đồ trơ tráo đó nói thiếu năm mươi tệ !"
Chỉ có năm mươi tệ...
Đoàn Dung lách cách bấm bật lửa, ngậm điếu thuốc rồi nói, " Thế này nhé, con cho thầy hai trăm năm mươi tệ, đừng trằn trọc nữa."
Trụ trì Quách càng tức hơn, " Con mới có hai trăm lẻ năm thôi. Một câu, có về hay không !"
" Con đừng quên, là ta cưu mang con, tiểu tử thối."
Đoàn Dung rít vài hơi thuốc, thỏa hiệp, " Được, con về."
Trụ trì Quách vui mừng, " Vậy ta xuống núi cắt ít thịt cho con ăn."
Lão sư già không đứng đắn này, vẫn còn ăn thịt.
Đoàn Dung mỉm cười không đáp, sau khi cúp máy, Hứa Phó háo hức nhìn sang, " Em có thể về cùng không ?"
Đoàn Dung không kiên nhẫn tặc lưỡi, cười mắng, " Về nhà mày đi, sắp đến Tết rồi, theo anh làm gì."
Đã hai năm không gặp lão trụ trì rồi, tâm trạng của Đoàn Dung lúc này rất tốt.
Hứa Phó không bỏ cuộc, " Em theo anh phá án mà."
Ánh mắt Đoàn Dung nhìn y như nhìn thằng ngốc, " Chỉ có năm mươi tệ, đầu óc của trụ trì Quách không minh mẫn, mày cũng ngốc theo à ?"
Hứa Phó vô cùng thất vọng, " Thôi vậy."
Y chỉ muốn đi khắp nơi cùng Đoàn Nhị ca nhà y.
Đoàn Dung đứng dậy đi tắm, và xoa sau đầu Hứa Phó, " Được rồi, thích đi theo thì mày cứ theo."
Mục đích của Hứa Phó đã đạt được, y lập tức phấn chấn lên, đi đặt vé máy bay.
Ngày hôm sau bọn họ xuất phát luôn, trước khi xuất phát, Đoàn Dung đứng hút thuốc ở khu vực hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Phó đã quen hít khói thuốc thụ động nên cầm điện thoại đi tới, cười nói, " Em bảo Du Quyển là chúng ta trở về rồi, cậu nhóc dính người quá, nhìn xem đang gõ đây này."
Đoàn Dung từ trên cao nhìn thấy, Hứa Phó và Du Quyển trò chuyện khá vui vẻ, nói hết bốn câu trong ba mươi giây. Anh cúi đầu mỉm cười, dập tắt thuốc, không đứng nhìn nữa.
" Đi thôi."
Thanh niên đương nhiên sẽ hợp với thanh niên hơn, anh đang nghĩ gì vậy chứ ?
Đến bây giờ, bé cá vẫn chưa gọi cho mình lần nào.
" Du Quyển, em ngây ra đó làm gì thế ?" Sư tỷ khua khua tay ở trước mặt Du Quyển, " Tỉnh lại, tỉnh lại."
Du Quyển đặt cọ xuống, " Sư tỷ ?"
Gia đình của sư tỷ này tương đối khó khăn, vẫn luôn làm việc bán thời gian bên ngoài trường đại học, nắm bắt rất nhiều thông tin, biểu diễn người cá ở thủy cung Vân Phong lần trước chính là chị ấy giới thiệu cho Du Quyển.
Sư tỷ hơi kích động mở điện thoại cho Du Quyển xem thông tin, " Tết Nguyên Đán ở thành phố B đang cần người đấy ! Chị đã giành cho em một suất, tuy hơi xa nhưng người ta sẽ thanh toán vé máy bay, chỉ đi diễn ba ngày, ba ngày, ba ngàn nhân dân tệ ! Vẫn là em trông đẹp, chị gửi ảnh cho người quản lý rồi người ta chỉ đích danh em."
" Thế nào, đi không ? Vẫn có thể dạo chơi ở thành phố B, chị còn chưa được đến thành phố B đâu."
Đây là thủy cung mới mở ở thành phố B, quy mô rất lớn, chỉ riêng diễn viên người cá đã có gần hai mươi tám người, như vậy phải giàu cỡ nào.
Du Quyển rất dao động, hơn nữa cậu thật sự đã lâu không ngâm đuôi rồi, nhưng nguy cơ cũng rất lớn, đó là thành phố B, là thủ đô, lỡ như... cậu bị lộ thì hậu quả khó lường.
Sư tỷ không đợi được câu trả lời của cậu liền truy hỏi: " Sao hả ? Đi chứ."
Du Quyển nhìn dòng nước trong xanh kia mà thèm, liếm liếm môi, bị mê hoặc mà gật đầu, " Em đi."
Sư tỷ vui vẻ nói rằng vậy thì để cô ấy gửi tài khoản WeChat của người quản lý cho Du Quyển.
Đồng ý xong, Du Quyển lại nao núng một chút, có thực sự dám mạo hiểm không, nhưng thứ nước đó... Du Quyển quá thèm thuồng, quá muốn ngâm đuôi.
Cứ đến xem thử, nếu quá đông người, quá không an toàn thì cậu không thả đuôi cá ra là được.
Du Quyển tự thuyết phục mình, vượt qua hết lễ Giáng sinh, chiều ngày 31, cậu đeo balo ra sân bay. Đuôi cá trong balo bị lấy ra lật xem để kiểm tra, nhân viên thắc mắc, " Trong bộ đồ đuôi cá này của cậu dán cái này vào làm gì ?"
Du Quyển có chút rụt rè, nhưng câu trả lời rất có lí lẽ, " Để hình dáng chân trông đẹp hơn khi biểu diễn ạ."
Nhân viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, bỏ đồ vào lại rồi cười mỉm, " Cậu có thể qua."
Sau khi lên máy bay, Du Quyển tự động có ý thức tắt điện thoại, cậu không sợ ngồi máy bay lên trời, nhưng cha cậu lại rất sợ, có lẽ dòng máu của cha cậu thuần chủng hơn cậu rất nhiều. Có con cá nào mà không sợ bay lên cao, trừ phi đó là cá chép hóa rồng.
Du Quyển thường làm việc bán thời gian cả ngày lẫn đêm, học tập và vẽ tranh, rất ít nghịch điện thoại. Điện thoại của cậu cũng rất cũ, là mẫu từ hai năm trước, gần đây bị rơi hai lần, càng rơi càng đơ nên ít chơi điện thoại chứ đừng nói đến việc xem tin tức.
Sau khi máy bay cất cánh, vẫn là nghe thấy hai người ngồi phía sau đang thì thầm bàn tán gì đó, thì cậu mới biết thành phố B đã xảy ra một vụ án giết người chấn động cả nước.
Thành phố B là một thành phố lớn, tương đương với dưới chân thiên tử ở thời cổ đại, nhưng bắt đầu từ ngày 20, trong vòng 11 ngày, đã có 5 người chết oan, mỗi người đều chết trong tình trạng vô cùng thê thảm. Nghe nói người qua đường phát hiện ra xác của một trong những nạn nhân đã nôn mửa bất tỉnh ngay tại chỗ, được đưa vào bệnh viện truyền nước và đi gặp bác sĩ tâm lý.
" Năm người rồi đấy, giết người hàng loạt ư, với lại cảnh sát cũng nói rằng đây là giết người không có mục tiêu cụ thể. Thực ra tôi vốn không muốn đến thành phố B công tác, nhưng phòng làm việc chỉ có mình tôi là rút ra được, tôi phải nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về nhà mới được."
" Không có mục tiêu cụ thể, đó không phải chỉ là giết người bừa bãi hay sao ?! Mấy năm trước có một tên sát nhân hàng loạt vẫn có chút đặc điểm đấy, là phụ nữ mặc đồ đỏ. Lần này lại xảy ra chuyện gì ?"
" Làm sao tôi biết, quá nguy hiểm, sắp đến Tết rồi, thật xui xẻo."
" Chú ý an toàn, chú ý an toàn."
Kể từ khi Du Quyển chứng kiến hai người chết trước mặt mình thì vô cùng sợ vụ án giết người, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cố gắng an ủi bản thân, cậu chỉ đi diễn thôi, sau ba ngày sẽ trở về trường ngay, nên sẽ không xui xẻo như vậy, lại dính vào vụ án giết người nữa.
Người cá tuyệt đẹp, cất lên tiếng hát làm rung động lòng người, dụ dỗ những thủy thủ ngu dốt nhảy xuống nước và ăn mất trái tim. Sự quyến rũ, yêu diễm và khuôn mặt của họ là sự kết hợp của cái đẹp và cái ác.
Trong truyện cổ tích, người cá có năng lực đáng gờm, thậm chí hồi nhỏ Du Quyển cũng nghe cha kể chuyện. Cha kể rằng cách đây rất lâu rất lâu, có người cá có thể há miệng phun ra đạn nước, phun đầy mặt người ta.
Nhưng bây giờ Du Quyển cũng có thể, cậu có thể ói ra con quạ. ______________________________________
Vụ tiếp theo là vụ mà tui thấy kinh tởm nhất trong truyện, vâng, là kinh tởm chứ không phải ghê sợ. Nên là mọi người chuẩn bị tâm lý ạ ~ ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]