Vốn dĩ Lâm Thư cho rằng lần xem mắt kia chỉ là một việc đenđủi mà thôi, căn bản không để ở trong lòng. Không hiểu tại sao hôm nay Tô Mặc lạinhắc lại chuyện này, còn dùng cái giọng mập mờ như vậy.
Ngước nhìn nụ cười cực kỳ yêu nghiệt của Tô Mặc, Lâm Thư nhắmmắt lại, véo mình một cái thật mạnh, từ trong mê loạn tỉnh lại: "Thầy Tô,nói đùa cũng phải có chừng mực, ngộ nhỡ em tưởng là thật thì thầy sẽ gặp phảiphiền phức đó nha"
Tô Mặc thu lại nụ cười, bởi vì không đeo kính, lúc này cặp mắtnheo lại nhìn cực kỳ nguy hiểm. Đứng dậy, ngồi dịch ra cách chỗ Lâm Thư ngồi mộtkhoảng, Tô Mặc nhàn nhạt nói: "Em cảm thấy tôi đang nói đùa sao?"
Hai đầu lông mày khẽ chau lại, ánh mắt Tô Mặc sâu không lườngđược, chắc là ảo giác, Lâm Thư cảm giác từ trong đôi mắt của anh ta chợt lóelên sự tức giận. Nhưng đợi đến khi tỉ mỉ phân tích xong thì không còn gì nữa.
"Ha ha, thầy chỉ đùa một chút thôi, không nên tưởng thật"Tô Mặc cầm ly nước đặt ở trước mặt Lâm Thư lên, tiếp tục mang theo vài phầntrêu tức.
Vừa rồi, hình như có vật thể gì đó không rõ vừa bắn vào lynước đó.... Những lời này nghẹn lại trong cổ họng Lâm Thư, lặng lẽ nhìn Tô Mặcuống một hơi, mang theo ánh mắt thông cảm vô hạn.
Tất nhiên, Tô Mặc không hề biết nguyên nhân bên trong, nhìnnhững nếp nhăn trên mặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thư, cũng chỉ cho rằng do lầnnày đi xem mắt này không gặp được cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2436146/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.