Không biết qua bao lâu sau, Cố Tân bị một giọng nói mềm thấp thức tỉnh, tức thì mở lớn đôi mắt nặng nề.
Trên đỉnh đầu có một ngọn đèn chân không sáng choang, bốn vách trống rỗng, dưới người là một tấm đệm bọt cũ, trừ thứ này ra thì không còn thứ gì khác.
Khi tỉnh lại, ý thức Cố Tân dần dần tỉnh táo, cô chớp mắt nhớ lại, bỗng dưng ngồi bật dậy. Sau khi cô nhận ra mình bị người phụ nữ trung niên kia lừa gạt, cơ thể giống như rơi vào trong hố băng.
Lúc ấy có người bên cạnh gọi cô, mang theo âm thanh yếu ớt nức nở: "Chị, chị tỉnh rồi?"
Toàn thân Cố Tân run một cái, trố mắt nhìn sang như không dám tin: "... Sao em lại?"
Người đó chính là cô gái nhỏ có duyên gặp cô hai lần, tên là Mã Miêu. Dáng vẻ bây giờ của Mã Miêu thay đổi khá lớn, cả người nhăn nhúm dơ bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn trắng nõn như trước, tóc dính bết vào trán, mắt to mang theo nước mắt, viết đầy sự sợ hãi.
Giọng Cố Tân run run: "Sao em lại ở đây?"
Mã Miêu nghẹn ngào bật khóc:"Sáng sớm hôm qua em chuẩn bị đến Bộc Viễn, không ngờ rằng... Người tài xế chở em là người xấu, ông ta gạt em đến trạm xăng này..." Cô gái dừng lại một lúc: "Em bị nhốt ở đây, gào khóc cũng vô ích, bọn chúng còn đánh em."
Mã Miêu vừa nói vừa kéo ống tay áo lên, cổ tay nhỏ yếu có đầy vết bầm tím nhìn mà thấy giật mình.
Cố Tân nhìn sang, cổ họng nhất thời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/99660/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.