Đường ra ngoài trấn hoang vắng, nhóm người Lý Đạo vốn đang ở chỗ chờ, nhưng vừa định thông báo cho đám người Cố Duy, thì có điện thoại gọi đến trước một bước.
Lý Đạo sau khi nghe xong thì nhíu mày, gọi lão Kỷ một tiếng, quay lại trấn Tam Pha.
Một mảnh đất trống không người.
Cửa xe mở ra, Lý Đạo ngồi ghế cạnh ghế lái, một chân chạm đất, mắt nhìn vào chỗ nào đó, không nói tiếng nào.
Cố Duy đứng bên cạnh, mười ngón tay nắm chặt lấy tóc, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tô Dĩnh sầu não đi qua đi lại, than khẽ một tiếng: "Chúng tôi muốn mua đồ cho Cố Tân mặc trên đường, cô ấy cầm vài món đi vào phòng thay đồ. Sau đó chờ rất lâu không thấy đi ra ngoài, tôi đến gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng người cũng chẳng ai ra mở cửa, hỏi ông chủ thì mới biết, ở trong đó còn có một lối đi ra cửa sau."
"Vậy các người đi ra cửa sau tìm chưa?"
"Mấy con phố gần đó cũng tìm khắp rồi, không thấy người đâu."
Lại im lặng một hồi.
Tiểu Ngũ là người đầu tiên không nhịn được, "Hay là mọi người có nói chuyện gì không." Cậu ta nhìn cái này cái kia, nói: "Có phải chị Tân đến nhà vệ sinh không, quên nói một tiếng?"
Hứa Đại Vệ lạnh nhạt: "Đã đi hơn một giờ, táo bón thì cũng ra rồi."
"Vậy có phải là..."
"Đoán là, nhất định trốn đi rồi." Hứa Đại Vệ ngắt ngang lời cậu ta.
Bình thường Hứa Đại Vệ ít nói, nhưng trong lòng có thành kiến rất lớn với Cố Tân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/99659/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.