Cố Tân không còn tâm trạng để ăn cơm, cô nói muốn về phòng trước, Tô Dĩnh bất đắc dĩ buông bát đũa xuống, tự nhiên cũng phải quay về cùng cô.
Mở ti vi, chuyển đến kênh văn nghệ tổng hợp, Tô Dĩnh lấy ra một túi ô mai, nhai một cách tự nhiên.
"Cô có ăn không?"
Cố Tân vào phòng là nằm thẳng cẳng trên giường, nghe cô ta nói chuyện cũng không phản ứng, vẫn nhắm hai mắt, nghiêng người về phía vách tường.
Tô Dĩnh không nói nữa, duỗi chân tiếp tục nhai ô mai, vui vẻ tự tại.
Cố Tân mơ màng ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mộng ngổn ngang, rõ ràng nhất là một giấc mơ có một con chó sói đang rượt đuổi cô, cô gào thét thế nào cũng không có người cứu giúp, cứ liều mạng chạy thật nhanh, khó khăn lắm mới bỏ xa được nó, nhưng phát hiện nó đột nhiên vọt đến trước mặt, cuối cùng lại biến thành gương mặt của Lý Đạo... Anh cười với cô, từng bước tiến lại gần, mặc quần áo màu đen, vây quây lấy đầu cô...
Cố Tân run rẩy, chợt mở mắt ra, thấy Tô Dĩnh nắm một góc chăn đứng ở mép giường cô.
"..." Tô Dĩnh cũng bị sợ giật mình: "Gì thế? Xác chết vùng dậy à!"
Cố Tân ổn định hô hấp, liếc mắt thấy chăn được đắp lên người mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tô Dĩnh hừ một tiếng: "Ngàn vạn lần đừng có tự mình đa tình, cô bị bệnh còn phải đến bệnh viện, phiền phức."
Mặc dù cô ta nói như vậy, trong lòng Cố Tân vẫn rất ấm áp, hai tay giấu ở trong chăn, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/99656/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.