Tỉnh lại sau một giấc ngủ, cơ thể Cố Tân có chút khí sức, cảm giác khó chịu phía dưới cũng chẳng còn nhiều.
Khi tỉnh dậy trong phòng không có ai, nhưng trong sân lại truyền đến tiếng nói chuyện.
Cố Tân mang giày đi ra ngoài, ánh mặt trời chói chang, trước mắt sáng bừng.
Cô che trên trán, thấy Tiểu Ngũ cầm điện thoại không rời tay, tín hiệu trong thôn không tốt, đoán chừng cậu ta đang tải trò chơi. Lý Đạo nắm mấy ngón tay ngồi bên băng ghế nhỏ, trên đầu đội một cái nón bằng nhựa dẻo để che nắng, Vương Tiểu Xuân ngồi bên anh, đang giương mắt nhìn theo tay anh.
Lý Đạo dùng con dao găm của anh đẽo một khúc gỗ, đây là lần đầu bắt gặp hình ảnh này, là cây súng lục để lừa trẻ con.
Thời đại này trẻ con là thượng đế, đồ chơi cũng phải là thứ cao cấp, nếu như đặt trong thành phố, cái thứ mà anh khắc này chắc chắn chẳng một ai thèm liếc mắt đến, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy thích thú.
Cố Tân đi đến ngồi xuống đối diện.
Lý Đạo nhìn cô, "Dậy rồi à?"
Cố Tân gật đầu: "Chị Phùng đâu rồi?"
Anh đẩy cốc nước trước mặt sang cho cô, tiếp tục đẽo: "Sang nhà cô dâu giúp rồi. Uống nước đi."
Chị ta thực sự có lòng, kéo rèm cửa sổ đóng trước phòng chọ bọn họ.
Cố Tân cầm cốc nước lên, lọc cho thanh giọng, rồi đứng dậy, đi tới đi lui trong sân hoạt động gân cốt.
Từ khoảng sân này có thể trong thấy núi phía xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242505/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.