Bước chân Cố Tân dừng lại, lúc ấy không lên tiếng.
Lý Đạo đi vài bước phát hiện cô không đi theo, quay đầu nhìn lại, cái tính khí tốt bụng quay trở lại.
"Sao lại không đi?"
Ánh mắt Cố Tân phiêu bạt khắp nơi: "... Anh nói anh phải đi làm gì?"
"Đi thuê phòng."
Cố Tân mím chặt môi, biểu cảm trên mặt cứng ngắc, không biết là giận hay thẹn, hai gò má đỏ một cách khó hiểu.
Lý Đạo khom người, cúi cơ thể của anh nhìn cô trong chốc lát, rồi cười khẽ: "Lại suy nghĩ bậy bạ?"
Cố Tân hé môi, không nói nên lời.
"Suy nghĩ đúng là linh hoạt thật." Anh nắm cằm cô lắc nhẹ vài cái: "Không thuê phòng thì tối nay cô định ngủ ở đâu? Ngủ ngoài đường à? Hay ngủ ngoài đường chung với họ?"
Cố Tân nghiêng đầu né tránh: "Ba chữ đấy của anh dễ khiến người ta hiểu nhầm."
"Nói thử xem, sao lại khiến cô hiểu nhầm?"
Cô nhìn ra anh cố ý, Cố Tân không muốn tiếp tục, vội vàng hỏi chuyện khác: "Chúng ta không đi tiếp à? Tối nay ở lại trấn?"
"Không đi được, chứng dị ứng của lão Kỷ quá nghiêm trọng."
"Vậy phải đợi bao lâu?"
"Trước tiên phải truyền nước biển xem tình hình thế nào." Anh vỗ nhẹ vào gáy cô, "Đi."
Anh đi phía trước, Cố Tân đi sau đuổi theo dấu chân anh.
Trên đường phố rộn ràng, tiếng thét của tiểu thương không ngừng.
Đi ra được vài bước, Cố Tân vừa quay đầu, liếc người đàn ông bên cạnh một lần nữa: "Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242471/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.