Cố Duy nhìn thấy Cố Tân lên chiếc xe của Lý Đạo, muốn đi cản lại.
Tô Dĩnh nhéo tai anh ra, đẩy anh vào chiếc xe đỏ phía sau.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi Bộc Viễn, đi thẳng phía Tây, hướng về phía Trùng Dương.
Khi đến mười giờ, thời tiết càng lúc càng nóng bức khô khốc, mặt trời nhô cao, ánh sáng ngoài cửa xe chói nhức mắt.
Đi đường tắt qua hồ, mọi người dừng xe nghỉ ngơi.
Đến chỗ non xanh nước biếc, không khí cũng thanh khiết.
Đàn ông đi xuống hút thuốc giãn gân cốt, Tô Dĩnh bám trên cánh tay Cố Duy, cũng đi theo.
Tối hôm qua Cố Tân gần như không chợp mắt nổi, lúc nãy lên đường không bao lâu đã ngủ thiếp đi, bên trong xe phát nhạc giống như bài hát ru trẻ con, cô ngủ xem như thẳng giấc.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cảm giác thân xe không lay động nữa, bốn phía im lặng đến lạ thường.
Cố Tân tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, bất giác nheo mắt lại.
Cô thích ứng một lúc, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Bầu trời cao xa xanh thẳm, đám mây trắng muốt như bông.
Chính giữa hồ có một bãi cỏ xanh mới, gió đến nơi đó thì dựng lại, mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, giống như một mặt gương lớn, phản chiếu trời xanh và mây trắng.
Cố Tân có chút rung động, màu sắc sáng ngời thuần khiết như thế này cô chưa từng thấy qua.
Cô không theo chân đứng cùng bọn họ, một mình ngồi trên một bãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242470/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.