Hôm qua sau khi làm chuyện xấu đó, Bạch Nhung cảm thấy áy náy, suốt đêm không ngủ ngon.
Sáng hôm sau, cô với đôi mắt thâm quầng, đi khắp nơi trong lâu đài, tránh trái tránh phải, chỉ để cố gắng hết sức tránh mặt Navarre.
Nhưng không ngờ lâu đài lớn như vậy vẫn không thể giúp cô hoàn toàn tránh được một người.
Bóng dáng người đàn ông xuất hiện từ ngã tư hành lang, nhìn thấy cô thì đưa tay chặn lại, thắc mắc quan sát:
"Đôi mắt sao sưng đỏ thế kia?"
"... Uống nhiều cà phê quá."
Bạch Nhung nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh, thấy anh dường như không nhớ chuyện chiều hôm qua, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lướt qua anh mà đi mất.
*
Cô dành gần nửa ngày dọn dẹp phòng ngủ.
Hiện tại cô đã thu dọn được một nửa hành lý, vì thời gian rất gấp nên mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn, như thể cô đang vội vàng sắp xếp trước khi chia tay.
Sau đó, cô gấp vé máy bay lại, khi lên lớp, cô nhẹ nhàng nói với Opale về kế hoạch rời đi.
"Chị sẽ đi Paris à?"
"Suỵt."
Bạch Nhung đưa ngón tay lên môi, "Đừng nói ra vội, chị vẫn chưa nghĩ ra cách nói với mẹ và chú của em."
"Bao giờ chị đi?"
"Ba ngày nữa."
"Nhưng tại sao?"
"Bởi vì, vì nghệ sĩ violin chính bị bệnh và cần phải phẫu thuật..." Cô bắt đầu bịa ra những lời nói dối linh tinh để trấn an cô bé.
Opale nhìn cô với đôi mắt đẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3704073/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.