Buổi chiều, ánh nắng vàng rực rỡ trượt dần trên sàn gỗ sồi chiếu lên hai cô gái bên cửa sổ, khiến mái tóc mềm mại của họ trở nên ấm áp hơn.
Bản nhạc trên giá nhạc lật từng trang, Bạch Nhung vẫn tiếp tục tung một đồng xu.
"Mặt ngửa."
"Mặt ngửa!"
"Mặt ngửa..."
Opale thực sự không thể tập trung luyện đàn, "Liliane, sao chị cứ ném đồng xu mãi vậy?"
"Đang luyện tập."
"Luyện tập bùa chú à?"
Đồng xu được tung theo đúng lực và tốc độ đã tính toán, kết quả là mặt ngửa. Bạch Nhung nắm chặt tay lại, đứng lên, đi qua lại vài bước bên cửa sổ, rồi ngập ngừng hỏi: "Em có biết... chú André của em, tối qua anh ấy đã đi đâu không?"
Opale tỏ vẻ đã hiểu, "Hôm qua là ngày giỗ của ông bà ngoại em, có lẽ chú ấy đã đến nghĩa trang. Ban ngày mẹ em không khỏe nên mọi người không đi."
Bạch Nhung ngẩn người, gật đầu.
Cô đưa ánh mắt bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy một bóng người bước vào khu vườn nhỏ phía Bắc. Người đó ngồi xuống, đang tháo gỡ thứ gì đó trong tay.
Bạch Nhung lập tức cúi xuống, nhanh chóng lật giở các trang nhạc trên giá đàn của cô bé, "Nhìn này, em cứ luyện điệp khúc này 20 lần trước nhé, chị sẽ xuống dưới lấy chút nước uống, sẽ quay lại ngay."
Opale chỉ vào bàn, "Ở đây chẳng phải có hồng trà rồi sao? Laura vừa mới mang vào."
"...Chị muốn uống cà phê."
"Laura đang ở ngoài cửa, chị có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3704072/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.