Tử Văn không tin những gì mình vừa nghe thấy, biểu cảm nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt hoảng hốt kia. Không phải là bị hắn đoán trúng rồi chứ, thành chủ của hắn đã...
Câu nói tiếp theo trực tiếp cắt đứt suy nghĩ điên rồ của hắn.
"Ta không muốn cô ta lại gây thêm một rắc rối nào nữa".
Úi da...Hù chết hắn rồi. Vậy mà hắn cứ tưởng...Haizzz! Làm sao có thể chứ. Thành chủ của hắn giống như một tảng băng ngàn năm vậy, đâu dễ dàng gì mà tan chảy vì một tiểu cô nương như Lâm Thanh An chứ. Đúng là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
"Đã rõ".
"Ra ngoài đi".
Sau khi Tử Văn rời đi, Sở Thiên Minh lại đưa tay lên xoa xoa mi tâm của mình. Dạo gần đây y bị làm sao không biết, chỉ là khi nhìn thấy người kia chịu uất ức, y lại thấy đau lòng. Có phải là do dạo gần đây y đã trải qua quá nhiều chuyện nên khiến bản thân mệt mỏi mà sinh ra ảo giác rồi không.
Nhắc đến người kia, y lại thấy trong lòng có chút mềm mại. Dù sao thì cô ấy cũng vì y mới thành ra như thế...
Sở Thiên Minh đứng dậy đi ra khỏi phòng, bước chân đi về phía căn phòng của Lâm Thanh An, cũng không biết cô ấy thế nào rồi.
Đến trước cửa phòng, hình ảnh đập vào mắt y chính là...
Lâm Thanh An đang ngồi trên ghế, trước mặt cô bày rất nhiều món cao lương mỹ vị, mùi hương thơm phức kích thích dạ dày vô cùng. Và kia...Lâm Thanh An, đang hào hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-luong-duyen/2578222/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.