Dung Hoa đứng trước tấm gương to lớn, nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra. Cô nhíu mày, ánh mắt khó hiểu, bản thân cô thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại rối tung lên như thế này.
Sở Nhi từ phía xa chạy tới, cô vừa cười vừa lo lắng gọi.
“Tỷ tỷ!”
Đến bên cạnh Dung Hoa, Sở Nhi cũng nhìn vào trong gương. Khi nhìn thấy những chuyện đang diễn ra, cô phải hoảng hốt kêu lên.
“Sao lại như vậy?”
“Ta cũng đang muốn hỏi muội đây.”
“Sao… Sao muội biết được chứ? Tỷ tỷ… Phải… Phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm gì được nữa. Sở Thiên Minh thần hồn rồi khỏi thể xác. Trần Tuệ Linh thì lại chết đi. Mọi chuyện đều rối hết cả lên rồi.”
“Tỷ tỷ… Vậy… Vậy hai người họ… sẽ như thế nào?”
“Ta không biết! Nhưng nếu đã chết thì nhất định phải xuống địa phủ để luân hồi. Hoặc cũng có thể là…”
“Thế nào?”
“Nếu duyên phận của họ chưa hết, cô ấy rất có thể sẽ lại xuyên vào thế giới của Sở Thiên Minh.”
Chuyện này cô cũng không thể nhúng tay vào. Cô là chủ nhân của không gian chủ thần, chỉ có thể kí khế ước để giúp người khác đến thế giới mà họ mong muốn. Còn chuyện sinh tử của nhân gian, cô không thể xen vào được.
Trong cái chớp mắt, tấm gương bỗng phát sáng, hình ảnh bên trong cũng lập tức bị thay đổi. Sở Nhi và Dung Hoa cùng nhau nhìn vào tấm gương. Bên trong đó là hình ảnh của Lâm Thanh An…
[…]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-luong-duyen/2578151/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.