Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn Ninh Ngu, có thể khiến người như Ninh Ngu cũng đau đầu, có thể thấy cực kỳ hiếm có.
"Ngươi quen hắn sao?"
Ninh Ngu thả tay xuống, vươn qua muốn cầm lấy phật châu trong tay Dịch Tuyết Phùng, nói: "Không quá thân thiết."
Dịch Tuyết Phùng nhét phật châu vào trong vạt áo của mình, cười như không cười nói: "Lễ vật người khác đưa cho ta, ngươi lấy về làm gì?"
Ninh Ngu cau mày: "Loại lễ vật không rõ ngụ ý này ngươi giữ lại làm chi, đưa ta, ta ném xuống Viêm Hải."
Dịch Tuyết Phùng không quan tâm y, quay đầu đi về phía trước, Ninh Ngu đuổi theo cản lại, còn chưa chịu từ bỏ: "Nếu ngươi muốn, ta mua cho ngươi."
Dịch Tuyết Phùng vẫn không để ý đến y, Ninh Ngu cũng đủ kiên quyết, cứ mãi đi theo hắn cả một buổi sáng, giống như con muỗi vo ve bên tai đuổi mãi không đi, cuối cùng Dịch Tuyết Phùng thấy quá phiền, xoay người nói: "Kiếm tôn, ngài không bận việc gì sao?"
Ninh Ngu gật đầu: "Không có việc gì."
Dịch Tuyết Phùng lườm một cái, định cất bước tiếp tục đi về phía trước, dư quang quét đến một hẻm nhỏ bên cạnh, chân đột nhiên dừng lại.
Ninh Ngu đang theo hắn, hắn chợt dừng lại, Ninh Ngu theo bản năng dừng bước chân, thế nhưng trong nháy mắt y tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thân hình thẳng tắp đụng phải lưng Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng bị đụng lảo đảo một cái, quay đầu lại nhìn y.
Ninh Ngu mặt không biến sắc, nói: "Đừng đột nhiên dừng lại."
Dịch Tuyết Phùng cũng không nghi ngờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953833/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.