Trên xe bus về trường, Bạch Dĩnh không nói lời nào với Bối Kỳ, nàng cũng không muốn xen vào gia đình người khác, nhưng mà không phải Bối Kỳ hành động như vậy với mẹ mình thật quá đáng sao? Rõ ràng ánh nhìn của mẹ Bối Kỳ hiền dịu đến thế, ấm áp đến thế, nhớ tới ánh nhìn của mẹ mình Bạch Dĩnh chỉ thấy nổi da gà, mẹ nàng mà nhìn chằm chằm, sau đó thể nào cũng lộ chân thân cạp vào đầu nàng.
– Mình nghĩ cậu nên đối tốt với mẹ cậu hơn- Dĩnh lấy trong túi ra hai viên kẹo, ném cho Bối Kỳ một viên.
Bối Kỳ nhận lấy, bóc vỏ rồi cho vào miệng mình: – Mình ghét mẹ, mẹ không cho mình nhận cha.
– Tại sao?
- Mẹ chỉ nói, đến một ngày con sẽ biết. Mà cậu biết không, cha mình là một người giàu, nếu được cha chăm lo mình cũng chẳng cần phải lấy học bổng với đi làm thêm rồi.
- Giàu cỡ nào?- Thật ra Bạch Dĩnh rất vui, vậy là Vịnh Thi không có nam nhân bên cạnh, nàng cũng không hiểu vì sao nàng vui. Chỉ biết trong lòng hồ ly đang nở hoa, bông hoa tung lên, làm một cơn mưa ngàn hoa rơi xuống đất.
Bối Kỳ đẩy đưa cục kẹo trong khoang miệng mình, ngẫm một lúc rồi nói: – Thật ra, cha mình chỉ là giàu nhờ trồng lúa này nọ thôi, không phải nức đố đổ vách, nhưng nếu mình về với ông có thể đi du học rồi.
– Thật ra, Bối Kỳ này, nếu cha cậu muốn chăm cho cậu, ông đã chủ động chăm rồi, đừng giận mẹ mình.- Bạch Dĩnh giả vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-manh-phu-hoa/971083/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.