Sau khi Bối Kỳ cùng bạn rời khỏi, Vịnh Thi lại rơi vào một cõi trầm mặc như thường lệ, nàng nằm ở trên giường, tùy tiện lật một quyển sách đọc. Hôm nay không có người nào kiếm tìm nàng thì tốt, nghỉ ngơi một xíu cũng hay. Nhưng ý trời làm sao được như ý người, nàng đang nằm thì điện thoại reo, trong điện thoại, tiểu tức phụ khóc lóc ầm ĩ. 
– Cô, giúp con với. Bạn con giới thiệu cô, bảo chỉ có cô cứu được hai vợ chồng con. 
Rõ ràng là tuổi cách biệt không bao lớn nhưng người khác đều cung kính gọi nàng một tiếng cô, Vịnh Thi cất quyển sách lên tủ đầu giường. Giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại: 
– Có thể từ từ cho tôi biết có chuyện gì không? 
Trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng khóc ầm ĩ, Vịnh Thi kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, nàng mở tủ đồ lấy thêm một chiếc áo khoác. Lại hỏi: 
– Nếu không nói được, vậy cho tôi biết số nhà được không? 
Một lúc sau truyền tới một giọng nam, ngập ngừng nói rằng: – Thật xin lỗi, vợ tôi hoảng loạn quá. Nhà tôi số X, nằm trên đường Y. 
– Ừm, nhà tôi cũng gần đó, tôi sẽ đến nhanh. 
Nói rồi Vịnh Thi xỏ chân vào một đôi giày búp bê, nàng ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại, bắt một chiếc taxi đi đến. Căn nhà này rất to, nhìn không giống như được xây ra để sống, mà là một khách sạn nhỏ. Lúc Vịnh Thi chờ  chủ nhà mở cửa, nàng sờ qua cánh cửa này một chút, đúng thật như nàng nghĩ, đây là một khách sạn. 
Trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-manh-phu-hoa/971082/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.