Chương trước
Chương sau
Trên đường về lại khách sạn Bán Dạ, đôi mắt Lâm Ngữ Yến đăm chiêu treo ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hiện lên những lời mà Lộ Lộ đã nói vừa nãy.

“Phàm Dực trời sinh là người có bản mệnh vô cùng tốt, cả cuộc đời thuận lợi may mắn, giàu có sung túc. Cuộc đời của anh ta, lẽ ra không nên gặp bất kỳ trắc trở nào mới phải. Ấy vậy mà kiếp trước Phàm Dực lại bị đổ tội giết chết em trai ruột, phải chịu án tử oan và còn làm liên luỵ đến cả một Tô gia lâu đời và một Hoằng Dạ đồ sộ sụp đổ cùng anh ta.

“Chính là do chuỗi vòng thạch anh đen mà cô đã tặng cho anh ta gây nên!”

“Về nguyên lý hoạt động của chuỗi vòng, nó sẽ hấp thụ khí vận vốn có của người sở hữu và hoàn trả vận khí ngược lại.”

“chuỗi vòng sở hữu một khả năng đặc biệt... nếu người sở hữu nó chết đi một cách oan uổng, chuỗi vòng sẽ có thể hồi sinh người đó... duy chỉ một lần...

“Do Phàm Dực trời sinh vốn có bản mệnh tốt, nên việc anh ta nắm giữ trong tay chuỗi thạch anh đen đã gây nên sự phản tác dụng và là nguyên nhân gián tiếp gây nên những khốn đốn cùng cái chết oan của anh ta ở kiếp trước.”

Những câu nói ấy cứ không ngừng văng vẳng bên tai Lâm Ngữ Yến, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.

Chính cô là người đã đem đến những bất hạnh cùng khổ đau cho Phàm Dực. Làm sao cô có thể nhìn mặt anh được nữa đây? Làm sao cô có thể không biết xấu hổ đến nỗi cư xử với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra được?

Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn tất thảy.... cô phải làm sao đây nếu Phàm Dực biết về chuyện này? Anh chắc chắn sẽ hận cô, sẽ ghét cô, và sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

Cô... phải làm gì để níu giữ mối quan hệ này đây?

Chiếc taxi dừng trước cổng đại sảnh khách sạn Bán Dạ, Lâm Ngữ Yến cùng Phương Trúc nhanh chóng vào trong.



“Xin chào cô, chúng tôi có hẹn với ông chủ Phàm tại phòng 1711, phiền cô kiểm tra giúp tôi.” Phương Trúc tiến lên phía trước nói với nữ nhân viên lễ tân.

“Vâng, phiền cô đợi tôi một lát.” Người lễ tân sau khi gọi điện kiểm tra cùng xác nhận thông tin theo đúng quy định xong thì đưa thẻ phòng cho Phương Trúc và Lâm Ngữ Yến.

Hai người nhận được thẻ phòng thì không nán lại thêm mà nhanh chóng lên lầu. Trước cửa phòng 1711, Giang Mặc đã đứng đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy Lâm Ngữ Yến và Phương Trúc đến, anh nhanh chóng tiến đến gần đưa tay giúp họ xách hành lí “Chị dâu, chị đến rồi. Anh Dực đang đợi chị bên trong.

Lâm Ngữ Yến gương mặt thấm đẫm vẻ mệt mỏi, cô gật đầu với Giang Mặc rồi mở cửa bước vào. Giang Mặc tay xách nách mang những túi hành lý lỉnh kỉnh đang định đi vào theo sau Lâm Ngữ Yến thì cánh tay bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ lại.

Anh quay sang khó hiểu nhìn Phương Trúc thì nhận được ánh nhìn cảnh cáo của cô kèm theo vài cái tặc lưỡi “Chậc, chậc, chậc. Đồ ngốc à, chỗ người ta vợ chồng cãi nhau, anh theo vào trong đấy làm gì?”

Giang Mặc sau khi được Phương Trúc khai thông thì lúc này mới tỉnh ngộ, anh ổ lên một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh cô.

Một lát sau, anh lờ mờ chợt nhận ra vừa nãy hình như cô đã gọi mình là đồ ngốc’, liền cau mày giận dỗi quay sang “Em vừa gọi anh là đồ ngốc?”“Có sao? Làm gì có chứ? Chắc là anh nghe nhầm rồi đấy.” Phương Trúc tinh nghịch đảo mắt giả ngơ, cô xoay người sải bước đi về phía thang máy.

Giang Mặc thấy vậy lập tức đuổi theo sau Phương Trúc, không ngừng luyên thuyên “Có, anh nghe rõ ràng, em vừa gọi anh là đồ ngốc.

“Không có, không có. Là anh nghe lộn.

“Chắc chắn có. Sao em dám gọi anh là đồ ngốc chứ. Anh hơn em đến tận 6 tuổi đấy!”

Phương Trúc vẫn giả ngốc tiếp tục đi trước, hoàn toàn phủ nhận và làm ngơ trước lời cáo buộc của Giang Mặc.

Giang Mặc ở phía sau, hai tay bận rộn xách hành lý, hai chân bận rộn vòng qua vòng lại xung quanh người Phương Trúc, miệng không ngừng luyên thuyên trách móc cô đã gọi anh là 'đồ ngốc.



Lúc này đôi chân của Phương Trúc đột ngột dừng lại làm Giang Mặc ở phía sau cũng phải vội vàng phanh gấp theo. Anh khó hiểu quay sang nhìn cô, nhưng còn chưa kịp lên tiếng hỏi gì thì Phương Trúc đã từ trong túi lấy ra một chiếc vòng được thắt bằng sợi dây màu đỏ, bên trên còn có một nút kết trông rất tinh tế cầu kỳ, đưa đến trước mặt anh.

Giang Mặc biểu tình ngây ngốc “Đây là gì?”

“Vòng tay đồng tâm.” Không biết từ bao giờ mà gò má của Phương Trúc đã đỏ lựng một mảng, cô ngượng chín mặt cúi thấp đầu đáp lời Giang Mặc, bàn tay cầm chiếc vòng vẫn chìa ra.

Nhưng trái với vẻ ngượng ngùng của Phương Trúc, Giang Mặc nghiêng đầu nghi hoặc, chớp chớp mắt cất giọng “Vòng tay đồng tâm? Đó là thứ gì?"Nghe thấy câu hỏi ngớ ngẩn của Giang Mặc làm Phương Trúc nhíu mày ngẩng phắt đầu dậy, cô trừng mắt nhìn tên đại ngốc ở trước mặt, nhìn thấy vẻ mặt vẫn đang ngây ra của anh, cơn giận trong lòng bỗng chốc bùng lên như ngọn lửa, cô phẫn nộ dùng lực giẫm lên chân anh một cái xem như trút giận, nghiến răng cất giọng “Đồ đại đại ngốc! Vòng tay đồng tâm chính là vòng tay đồng tâm. Ý nghĩa chính là vĩnh kết đồng tâm! Em phải giải thích cặn kẽ ra hết như vậy anh mới hiểu à! Anh chính là đồ đại ngốc!”

Phương Trúc tức giận giải thích xong thì giận dỗi xoay người bỏ đi. Giang Mặc giờ phút này mới hiểu được ý nghĩa của vòng tay đồng tâm cũng như hiểu được tâm ý của Phương Trúc khi tặng anh chiếc vòng thì ‘à lên một tiếng, trong lòng anh vui như mở cờ, miệng cười ngoác đến tận mang tai vội vàng chạy đuổi theo sau cô.

Hai người một trước một sau, liên tục đấu khẩu huyên náo, nhưng lạ là bầu không khí lại vô cùng ngọt ngào và lãng mạn.

Trái ngược với không khí đáng yêu, náo nhiệt giữa Phương Trúc và Giang Mặc bên ngoài, bầu không khí giữa Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực bên trong phòng khá ảm đạm yên ắng.

Anh và cô đã trầm mặc nhìn nhau như vậy được hơn 3 phút đồng hồ. Cuối cùng, Phàm Dực chủ động lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh “Sao em lại tìm gặp Trạch Siêu?”

Không có lời hồi âm nào, Phàm Dực lại tiếp tục lên tiếng “Vì sao lại muốn đến thành phố Nam?”

Đáp lời anh vẫn là một mảng im lặng như tờ, Lâm Ngữ Yến vẫn không nói gì. Phàm Dực khẽ thở dài, anh đứng dậy, sải bước đến trước mặt cô, giọng trầm thấp vang lên “Được rồi, anh thừa nhận anh đã từng đi tìm tung tích của Trình Hiểu Yên. Cô ấy là một người bạn cũ mà anh rất quý nhưng lại đột ngột bị mất liên lạc. Tuy nhiên Trình Hiểu Yên mà em nhắc đến mấy hôm trước không phải là người bạn cũ mà anh muốn tìm.Phàm Dực đưa đôi mắt dịu dàng pha lẫn chút phiền muộn nhìn Lâm Ngữ Yến, anh đưa tay nắm lấy đôi vai gầy của cô, giọng trầm trầm lần nữa vang lên “Vậy nên em đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa, có biết chưa?”

Hốc mắt Lâm Ngữ Yến bất giác cảm thấy cay xè, sống mũi chua xót. Sự dịu dàng này của anh, sự ấm áp này của anh... làm sao cô có thể đánh mất nó được đây? Nếu anh biết được sự thật kia... cô sẽ đánh mất hoàn toàn tất cả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.