Chương trước
Chương sau
Phạm Vân Huyên vào phòng làm việc của Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh đang vờ đoan chính ngồi trước bàn làm việc, lộ ra một cỗ hơi thở cấm dục, nhưng Phạm Vân Huyên biết thân thể Lâm Thụy Cảnh dưới lớp y phục có bao nhiêu nhạy cảm và nhiệt tình. Phạm Vân Huyên cảm giác mình bị Lâm Thụy Cảnh đầu độc, chỉ cần nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh sẽ nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Tầm mắt nóng rực của Phạm Vân Huyên làm cho cả người Lâm Thụy Cảnh không được tự nhiên, cô luôn cảm thấy dưới tầm mắt của Phạm Vân Huyên, mình giống như không có mặc quần áo.
"Hợp đồng ở đó, cô ký đi." Lâm Thụy Cảnh cố gắng lãnh đạm nói với Phạm Vân Huyên đang ngồi đối diện mình.
Phạm Vân Huyên không nhìn hợp đồng, trực tiếp ký tên ngay, trong mắt nàng nhìn thì hợp đồng này cũng không phải là hợp đồng hút máu gì, cũng là sợ dây liên kết duy nhất có thể liên lạc được với Lâm Thụy Cảnh, nói thật, nàng rất cảm kích hợp đồng này.
"Cô không muốn nhìn qua sao?" Lâm Thụy Cảnh nhìn thấy Phạm Vân Huyên ký hợp đồng mà không thèm xem, nội tâm có chút là lạ, cho dù là mình, nàng cũng không nên tùy ý như vậy.
"Chị đang quan tâm tôi sao?" Phạm Vân Huyên ngẩng đầu nhìn Lâm Thụy Cảnh, cố gắng tìm kiếm nét ôn nhu trong mắt cô.
"Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ sợ có điều khoản cô không hiểu." Lâm Thụy Cảnh không được tự nhiên tránh mặt, không nhìn Phạm Vân Huyên.
"Chẳng qua tôi tò mò, không phải chị không muốn thấy tôi sao, tại sao lại đưa tôi trở lại?" Phạm Vân Huyên không thèm quan tâm nội dung hợp đồng, nàng chỉ muốn biết tại sao Lâm Thụy Cảnh lại muốn mua mình về.
"Tôi thích thì mua, tôi thích thì bán, cô quản tôi?" Lâm Thụy Cảnh trả lời vô cùng cao ngạo, dù sao có tiền cũng cao ngạo như vậy, là như vậy!
"Là vậy thôi sao? Tôi còn tưởng chị đối với tôi tình cũ khó quên." Phạm Vân Huyên mặt dày nói, thật ra thì da mặt Phạm Vân Huyên rất mỏng, nhưng đứng trước Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên không còn cách nào khác, ít nhất có thể nói nhiều thêm được mấy câu cũng tốt.
"Ha, cô đừng tự mình đa tình, đưa bản thân lên cao như vậy, đối với tôi mà nói, cái gì cô cũng không phải." Lâm Thụy Cảnh lãnh khốc vô tình nói, Phạm Vân Huyên tuyệt đối là dạng chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!
"Sao cái gì cũng sẽ không phải đây, nói thế nào chúng ta cũng là nữ nhân đầu tiên của nhau, thậm chí cũng từng phục vụ Lâm đại tiểu thư thoải mái đến không xuống giường được, đến nay còn nhớ rõ cảm giác nóng ấm khi ngón tay tiến vào cơ thể kia, ở phòng rửa tay hôm trước còn để cho tôi ôn lại tư vị tuyệt vời đó, mỗi đêm khuya cũng điều nằm mơ thấy tiếng rên rỉ tiêu hồn, hình ảnh triền miên kia..." Phạm Vân Huyên nói xong đưa ngón trỏ của mình đặt ở chóp mũi ngửi một cái, đơn giản là hành động mang mười phần ám hiệu.
Đối với sự càn rỡ của mình với Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên cũng tự cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Thụy Cảnh tức giận xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, nàng lại không hối hận về chuyện mình vừa làm. Nàng cảm thấy để Lâm Thụy Cảnh nổi giận còn tốt hơn lãnh khốc lạnh lùng với mình. Cũng có lẽ là lần trước ở phòng rửa tay xém chút nữa nàng đã thành công, nên Phạm Vân Huyên mới có cảm giác Lâm Thụy Cảnh bây giờ chỉ là cọp con giương nanh múa vuốt, nếu như Lâm Thụy Cảnh thực sự ghét mình, sẽ không cần thiết ký hợp đồng lại với mình, nàng cảm giác trong lòng Lâm Thụy Cảnh, ít nhiều gì mình cũng có chút vị trí.
"Cô... cô đúng là không biết xấu hổ..." Lâm Thụy Cảnh xấu hổ mắng Phạm Vân Huyên, trong trí nhớ của mình, Phạm Vân Huyên là một người thận trọng, nghe lời, tự ti, không dám càn rỡ như vậy! Nhưng mà sau khi đổi linh hồn, người này lại dám đối với mình càn rỡ, chẳng lẽ nghĩ cô là trái hồng mềm, quá dễ bóp sao?
Lâm Thụy Cảnh không biết, Phạm Vân Huyên đi đến nước này cũng là do Lâm Thụy Cảnh ép, phải dùng bao nhiêu can đảm mới dám không biết càn rỡ và xấu hổ như vậy đối với cô. Phạm Vân Huyên đứng lên, sau đó đi về phía Lâm Thụy Cảnh. Lâm Thụy Cảnh nhìn thấy Phạm Vân Huyên đứng lên đi đến gần mình thì có chút khẩn trương, cô lớn như vậy cũng chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương thế này. Ấn tượng lần trước ở phòng rửa tay quá sâu sắc, nên khi Phạm Vân Huyên đến gần cô, cô không thể không nghĩ đến chuyện kia. Nội tâm của cô sợ, sợ lại phát sinh cái gì không thể khống chế, nhưng thân thể của cô lại mong đợi, có chút phấn khởi khi thấy Phạm Vân Huyên đến gần mình.
"Tôi còn có nhiều thứ không biết xấu hổ, Lâm đại tiểu thư có muốn xem một chút không?" Phạm Vân Huyên cúi người xuống, nghiêng người đưa môi dán gần đến tai Lâm Thụy Cảnh, mập mờ càn rỡ hỏi.
"Cô đừng đứng gần tôi như vậy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Lâm Thụy Cảnh tàn khốc cảnh cáo nói, tim lại nhảy không ngừng, khẩn trương lại mong đợi là cái quỷ gì, Lâm Thụy Cảnh cảm giác mình tuyệt đối không thể bị nữ nhân vô sỉ này đồng hóa!
Phạm Vân Huyên cũng không phát hiện nội tâm Lâm Thụy Cảnh giãy dụa giữa muốn và không muốn, nàng chỉ muốn đến gần Lâm Thụy Cảnh, đây giống như là bản năng của nàng, nàng cảm giác mặt mình cũng dày thành tường đồng vách thiếc luôn rồi. Phạm Vân Huyên mặt dày trực tiếp ngồi lên bắp đùi Lâm Thụy Cảnh, phải biết làm như vậy, nàng cũng cần dũng khí cực kỳ lớn, nếu bị Lâm Thụy Cảnh đẩy xuống, còn phải gánh cảm giác vạn phần khó chịu.
Lâm Thụy Cảnh bị Phạm Vân Huyên ngồi lên chân làm cho bối rối, Phạm Vân Huyên này không biết xấu hổ lại to gan như vậy, thế nhưng Lâm Thụy Cảnh lại không đẩy Phạm Vân Huyên xuống. Vốn là như vậy, Lâm Thụy Cảnh không muốn làm thụ, nội tâm đang giãy dụa vô cùng, nếu như cô công tôi, tôi có nên làm thụ hay không, hoàn toàn không thể làm công được, đột nhiên Phạm Vân Huyên lại ngồi lên bắp đùi của cô, một bộ 'tôi cũng muốn bị chị công, hoàn toàn không phản kháng!' Nhưng quan trọng là tôi còn không biết tôi nên công hay thụ, cô sẽ để cho tôi công sao, đây là cái suy nghĩ quỷ quái gì a, đi gặp quỷ đi!
Lâm Thụy Cảnh không đẩy nàng ra, điều này làm cho Phạm Vân Huyên càng thêm xác định, Lâm Thụy Cảnh cũng không thực sự chán ghét mình, đối với mình nhất định là không phải không có cảm giác, vậy nên tâm đang treo lơ lửng lập tức ổn định lại, càng thêm lớn mật.
"Chị sợ cái gì? Sợ tôi đến gần sao?" Ngón tay Phạm Vân Huyên sờ lên mặt, lên môi Lâm Thụy Cảnh, nàng lại dán vào tai Lâm Thụy Cảnh mập mờ nói, còn cố ý thổi nhiệt khí lên tai cô.
Lâm Thụy Cảnh cảm thấy tai cô truyền đến cảm giác tê dại, rõ ràng xem như ban đầu không phản ứng kịp mà không đẩy nàng ra, thì sau khi phản ứng kịp cũng phải đẩy nàng ra chứ, nhưng chính bản thân cô cũng không hiểu, tại sao lại không đẩy Phạm Vân Huyên ra. Rõ ràng là ý thức chỉ huy thân thể, cô lại bị thân thể chỉ huy ý thức, đây rõ ràng là biểu hiện cầm thú hóa mà, Lâm Thụy Cảnh cảm giác được nội tâm của mình xoắn lại và thống khổ, lý trí của cô nói cho cô biết không nên như thế, nhưng thân thể lại không nghĩ đến chuyện kháng cự, thân thể của cô nói cho cô biết, đối với thân thể của cô, Phạm Vân Huyên có làm cái gì cô cũng thích, thân thể của cô đơn giản là không giới hạn tới cực điểm!
Phạm Vân Huyên cảm thấy, nội tâm Lâm Thụy Cảnh giãy giụa, chị ấy đang giãy giụa cái gì, muốn đẩy nàng ra không hay sao? Nội tâm Phạm Vân Huyên vô cùng kháng cự chuyện bị đẩy ra, nàng không muốn cho Lâm Thụy Cảnh cơ hội giãy giụa, nên đồng thời hôn lên môi Lâm Thụy Cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.