🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Lâm Thụy Cảnh muốn mua em về, em có ý kiến gì không?" Triệu Vũ Trinh nói với Phạm Vân Huyên khi nàng mới vừa vào phòng làm việc của mình.
Rất hiển nhiên, Phạm Vân Huyên vừa nghe xong tin tức này, nhịp tim liền loạn đi mấy nhịp. Lúc đầu, Lâm Thụy Cảnh bán hợp đồng của mình đi, nàng cảm giác được Lâm Thụy Cảnh kiên quyết không muốn có chút quan hệ nào với nàng, nên nàng không nghĩ đến chuyện Lâm Thụy Cảnh sẽ mua nàng về.
"Chị ấy thực sự muốn mua về?" Phạm Vân Huyên không xác định hỏi, nàng không có cơ hội đến gần Lâm Thụy Cảnh, mà lần này Lâm Thụy Cảnh lại muốn mua nàng về, mặc dù không còn quan hệ như trước kia, nhưng chị ấy vẫn là bà chủ của mình, có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc, nghĩ đến đây, trong lòng Phạm Vân Huyên mừng rỡ vạn phần.
"Giá cả chúng tôi nói đã rất ổn, nếu như em muốn ở lại, tôi cũng không bán, nếu em muốn đi với cô ấy, tôi cũng không cản."
Triệu Vũ Trinh cảm thấy ánh mắt của Lâm Thụy Cảnh rất chính xác, nếu là cô, cô cũng sẽ không nâng đỡ một người như Phạm Vân Huyên, vì nguy hiểm rất nhiều, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại dám, đưa một người không tính là cực kỳ xinh đẹp như Phạm Vân Huyên làm cho nổi tiếng, hơn nữa, nổi tiếng trên dự liệu của cô.
Nếu như theo lựa chọn của Triệu Vũ Trinh, cô sẽ ưu tiên nâng đỡ Tiền Lâu Tĩnh, nhan sắc của Tiền Lâu Tĩnh làm người khác cự kỳ ấn tượng, Triệu Vũ Trinh vốn định trả lại Phạm Vân Huyên cho Lâm Thụy Cảnh, nhưng điều kiện là đổi ngang Tiền Lâu Tĩnh, cô có mắt nhìn thấy Tiền Lâu Tĩnh sau này sẽ có thể thành công. Mặc dù đối mặt với Tiền Lâu Tĩnh chỉ mấy lần, nhưng Tiền Lâu Tĩnh để lại ấn tượng cho cô rất sâu, thậm chí đến khả năng diễn xuất, Triệu Vũ Trinh cũng cảm thấy Tiền Lâu Tĩnh có ngộ tính cao hơn Phạm Vân Huyên, nhan sắc cũng tốt hơn, cô cảm thấy Tiền Lâu Tĩnh ở trong nghề cũng sẽ dài hơn, đương nhiên là nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy đến. Nhưng mà Phạm Vân Huyên rất cố gắng, không giống những nghệ sĩ khác dễ dàng bỏ cuộc đi xuống, tiền đồ của Phạm Vân Huyên cũng là vô lượng. Chẳng qua Triệu Vũ Trinh cảm thấy Phạm Vân Huyên chỉ cố gắng bề ngoài, trong nội tâm còn có một ý đồ khác mạnh hơn, sau hợp đồng ba năm, đại khái sẽ không do dự phá bỏ, dù sao ba năm cũng sẽ trôi qua rất nhanh. Cô không có ân với Phạm Vân Huyên, không giống như Lâm Thụy Cảnh có ân, còn không bằng bán nhân tình trả lại cho Lâm Thụy Cảnh, thuận tiện lấy được một Tiền Lâu Tĩnh còn chưa thành danh.
Ở trong thế giới của Phạm Vân Huyên đời trước, Tiền Lâu Tĩnh đúng là được Triệu Vũ Trinh vô tình phát hiện, trong thời gian này, Tiền Lâu Tĩnh cũng đúng là bắt đầu nổi tiếng, hơn nữa còn đứng vững vàng trong nước đến mười mấy năm, khi đó Tiền Lâu Tĩnh là mây trên trời, Phạm Vân Huyên là cát dưới đất. Nhưng thế giời này vì có Lâm Thụy Cảnh tham gia vào, để cho Phạm Vân Huyên nổi tiếng trước, Tiền Lâu Tĩnh cũng không được Triệu Vũ Trinh phát hiện trước, nên trời xui đất khiến bị Lâm Thụy Cảnh bắt ký khế ước bán thân.
Lâm Thụy Cảnh không đồng ý tặng Tiền Lâu Tĩnh miễn phí, ngược lại còn thấy Tiền Lâu Tĩnh càng lâu càng thấy ổn. Triệu Vũ Trinh có thể đưa giá cao cho Tiền Lâu Tĩnh, lại còn muốn đổi ngang với Phạm Vân Huyên, nói rõ hơn, so với Phạm Vân Huyên, Triệu Vũ Trinh coi trọng Tiền Lâu Tĩnh hơn. Nếu là một khối bảo bối, cô phải là người nắm ở trong tay, trong chuyện kinh doanh, Lâm Thụy Cảnh không ngốc, dĩ nhiên chuyện bán Phạm Vân Huyên đi rồi mua lại, miễn không đề cập đến.
Nếu Lâm Thụy Cảnh không đồng ý đưa Tiền Lâu Tĩnh qua, Triệu Vũ Trinh cũng không muốn ép buộc, tự nhiên nâng giá bán Phạm Vân Huyên cao hơn một chút.
Thật ra ban đầu Lâm Thụy Cảnh bán hợp đồng của Phạm Vân Huyên cũng không gọi là lỗ, vì khi đó Phạm Vân Huyên đã nổi tiếng, hơn nữa dáng vẻ cũng tốt, Lâm Thụy Cảnh bán giá cũng đã là cao lắm, chẳng qua bây giờ mua về giá còn phải cao hơn, dù sao bây giờ Phạm Vân Huyên cũng nổi tiếng hơn trước kia. Lâm Thụy Cảnh nhìn phí chuyển nhượng không hề rẻ kia, có chút nhức nhối. Tự dưng lại vô cớ tổn thất nhiều tiền như vậy, mặc dù cô có là đại gia đi chăng nữa, cái này cũng không thể xem là tiền lẻ được, ý nghĩ vừa lóe ra, Lâm Thụy Cảnh bất chợt cắn răng, số tiền kia nhất định phải lấy lại hết trên người Phạm Vân Huyên mới được.
"Tôi đồng ý quay về với chị ấy", đối với Phạm Vân Huyên mà nói, đây đơn giản là chuyện không cần suy nghĩ.
"Tôi nhắc nhở em một câu, hợp đồng chuyển nhượng này không rẻ, Lâm Thụy Cảnh trước giờ không phải là dạng ngồi không, đến lúc đó hợp đồng cô ấy đưa cho em nhất định sẽ rất hà khắc." Triệu Vũ Trinh nhắc nhở, cô đã dự liệu được hợp đồng Lâm Thụy Cảnh đưa cho Phạm Vân Huyên sẽ hà khắc đến mức độ nào, hơn nữa tuyệt đối không phải là hợp đồng ba năm, có khi là hợp đồng bảy tám năm, Lâm Thụy Cảnh tuyệt đối muốn vắt hết lợi nhuận, đều này đối với Phạm Vân Huyên sẽ không ổn chút nào.
"Không có chị ấy, cũng không có tôi bây giờ." Phạm Vân Huyên cũng không thèm để ý đến lúc đó Lâm Thụy Cảnh sẽ đưa cái dạng hợp đồng gì cho nàng, chỉ cần có cơ hội thấy Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên cảm thấy đã đủ rồi, không có gì quan trọng hơn so với Lâm Thụy Cảnh.
"Mặc dù cô ấy có ân với em, nhưng em cũng không cần ký hợp đồng kiểu bán thân, lần trước cô ấy bán hợp đồng của em mà nói, xem như đã trả xong ân tình. Lợi nhuận cô ấy thu được từ em xem như đã là rất cao rồi, cô ấy muốn mua em trở về, chẳng qua là thấy em vẫn là món hàng có giá trị sinh lợi, chẳng qua chỉ là chuyện kinh doanh, nếu em không có giá trị, cô ấy cũng sẽ không mua em về." Triệu Vũ Trinh nhàn nhạt lên tiếng.
"Giá trị của em là chị ấy ban cho." Phạm Vân Huyên vẫn cho rằng chuyện may mắn nhất của nàng là gặp Lâm Thụy Cảnh, vận mệnh cuộc đời này của nàng là vì Lâm Thụy Cảnh mà thay đổi.
"Đã như vậy, tôi đồng ý để em quay về, tự mình quyết định." Nói nhiều cũng vô ích, nếu như Phạm Vân Huyên kiên quyết quay về, thì để cho Lâm Thụy Cảnh có được đi. Bởi vì hợp đồng chỉ có ba năm, nên giá trị chuyển nhượng không phải là quá cao, đến lúc đó Lâm Thụy Cảnh ký hợp đồng bảy tám năm, muốn mua về chắc chắn là không thể nào. Nhưng mà cô đã mua được Phạm Vân Huyên cũng xem như là chiếm được tiện nghi, nửa năm qua, Phạm Vân Huyên kiếm được rất nhiều tiền, lần này chuyển lại, giá cả cũng gấp hai ba lần.
Giao tình của Triệu Vũ Trinh và Lâm Thụy Cảnh không tệ, cho nên Lâm Thụy Cảnh có mang theo hợp đồng của Phạm Vân Huyên, trong lúc vô tình, Triệu Vũ Trinh liếc thấy, thầm nghĩ Lâm Thụy Cảnh quả nhiên là quỷ hút máu, phát huy hết tài lực và trí lực. Hợp đồng của cô và Phạm Vân Huyên điều kiện cũng tương tự như của Lâm Thụy Cảnh, điều khoản cũng khá nhiều, nhưng tiền chia là 6-4, Phạm Vân Huyên có thể có được tiền lời rất nhiều, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại cố ý chia 8-2, loại hợp đồng này quả là hút máu, hơn nữa các điều khoản cũng cực kỳ hà khắc. Phạm Vân Huyên sao có thể tự nhiên đâm đầu vào lửa đây?
"Cô nghĩ nàng sẽ ký hợp đồng hút máu này với cậu sao? Cô có ân tình lớn với nàng như vậy sao?" Triệu Vũ Trinh nhìn Lâm Thụy Cảnh vừa trẻ tuổi lại giống minh tinh, đột nhiên nghĩ đến, quan hệ trước đây của hai người như vậy, Phạm Vân Huyên sẽ không yêu Lâm Thụy Cảnh thật đi, cho nên để mặc Lâm Thụy Cảnh cầm bóp?
Dĩ nhiên Lâm Thụy Cảnh biết hợp đồng của có nhiều điểm rất hà khắc, nhưng trực giác của cô nghĩ đây là hợp đồng đáng giá, Phạm Vân Huyên chắc chắn sẽ ký, chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.