“Nhanh lên nhanh lên… hôm nay có cựu hoa khôi trường mình về thăm trường đấy.”
“Khoá nào cơ?!”
“Là chị Kiều Tư Tư… tiểu thư Kiều gia đấy. Chị ăn du học mấy năm bây giờ về rồi…”
“Uầy… có phải Kiều tiểu thư trong truyền thuyết không, cái người có lời đồn tình ái với…”
“Suỵt… nói nhỏ chút… cẩn thận có người nghe được lại khó chịu a…”
Tuy khuyên là nói nhỏ, nhưng cô sinh viên kia lại cố tình nói to cho Thẩm Trạch nghe. So với Kiều Tư Tư hay các nhân tình xung quanh Khương Lễ Hào, họ càng ghét Thẩm Trạch nhất. Trong mắt rất nhiều người, Khương Lễ Hào chính là thần thánh mà không một ai có thể với tới, chỉ xứng với những nữ thần như Kiều Tư Tư. Một kẻ như Thẩm Trạch không có gì, gia thế không, nhan sắc không, học cũng không quá giỏi, không biết đã dùng cách nào để chiếm lấy một vị trí bên cạnh Khương thiếu.
Khương Lễ Hào càng công khai đối xử tốt với Thẩm Trạch, càng nhiều người trong sáng ngoài tối ghét cậu.
Thẩm Trạch ngồi yên lặng trong giảng đường, không một tiếng động nào chung quanh có thể tác động đến cậu. Tâm trí không đặt ở đây, cũng không đặt trên người Khương Lễ Hào hay Kiều Tư Tư, cậu đang nghĩ về công thức của món nước mới ở chỗ làm thêm.
Từ ngày đó, dường như mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu. Thẩm Trạch lại là “người yêu” ngoan hiền của Khương Lễ Hào, là kẻ mà Khương Lễ Hào gọi đến mỗi khi hắn nhớ đến bạch nguyệt quang. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574499/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.