“Nếu có ngày nào đó cậu hết yêu tớ, nhớ nói với tớ nhé. Đừng ráng chịu đựng.”
Thẩm Trạch từng nói với Khương Lễ Hào như thế, khi cậu đê mê trong cơn say tình do hắn mang lại. Có lẽ khi ấy cậu thật sự yêu hắn đến mụ mị đầu óc, nên không nhận ra nét giễu cợt trong mắt hắn. Khương Lễ Hào chưa từng yêu Thẩm Trạch, hắn đến với cậu hoàn toàn xuất phát từ vui đùa và muốn tìm kiếm một nơi an ủi tâm hồn sau khi bạch nguyệt quang chẳng thể thuộc về mình.
Mà chính Khương Lễ Hào cũng không thể ngờ rằng có ngày mình thật sự không thể để Thẩm Trạch rời đi. Hắn không nói, mà mọi hành động của hắn đều thể hiện điều đó.
Khương Lễ Hào tự tay vắt khô khăn ấm, lau người cho Thẩm Trạch. Dẫu sao cũng không thể để Thẩm Trạch ngủ trong khó chịu được.
“Nếu mày ngoan ngoãn thì đã không rơi vào bước đường này rồi. Mày chỉ cần yên ổn và nghe lời tao như trước kia thôi mà. Sao mày lì vậy?!”
“Thẩm Trạch, mày biết tao không đủ kiên nhẫn đúng không. Nếu mày cứ thế này thì tao sẽ giết mày mất.”
Khương Lễ Hào vuốt ve mái tóc đã dài của người tình nhỏ. Lúc ngủ cậu thật sự rất ngoan, khác hẳn với vẻ bướng bỉnh đối nghịch với hắn. Chỉ là đôi mắt ngàn sao kia không còn nhìn hắn nữa. Trong lòng Thẩm Trạch thật sự không còn hắn nữa sao?! Vốn dĩ chuyện này trong mắt Khương Lễ Hào không mấy quan trọng, nhưng lúc này đây hắn thật sự mong nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574498/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.