Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Duyên phận đến, thực ra rất thần kì, đến nỗi khiến bản thân ta không có cách nào có thể kịp thời tiếp nhận. Nếu như nói duyên phận hoàn toàn phụ thuộc vào ý trời, vậy thì nên nói mọi việc đều đã được trời cao an bài sẵn. Ta không có quyền thay đổi, càng không có quyền cưỡng cầu bất cứ điều gì. Mỗi người sinh ra đều đã mang sẵn trong mình một sứ mệnh, cho dù kết cục có như thế nào, cũng chỉ có một khả năng - chính là chấp nhận nó. Có người đã từng nói, chống lại ý trời chỉ có con đường chết. Sự thật là thụ đã chết, nhưng không phải chống lại ý trời. Và thụ trọng sinh! Ừ thì là trọng sinh, nhưng trọng sinh để mà làm cái chó má gì? Thụ không cần, thực sự là không cần!
Thay vì chết đi mà được giải thoát, tại sao lại phải trọng sinh một lần nữa để rồi bị thương? Haizz, mọi chuyện xảy ra thật giống như một giấc mộng. Nhưng chỉ khác nhau ở một chỗ, chính là giấc mộng có thể tỉnh lại, còn sự thật cho dù có tự tát mình bao nhiêu lần cũng vẫn sẽ là sự thật. Dường như, thụ đã dần dần phải chấp nhận nó. Và trái tim thụ, trong một khoảnh khắc nào đó đã chẳng còn là của mình nữa.