Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Vịt

Hình Thiệu Phong làm việc hiệu suất siêu cao, hiểu rõ tình huống nửa tiếng sau đã hồi âm lại.

"Trong bốn máy tính có ba máy hiện tại vẫn như cũ trong trạng thái tắt mắt, tra không được tin tức. Trong đó có một máy 10 phút trước kết nối mạng, nhưng không mở máy, tôi nghĩ phương phát tự động mở nó, phá hệ thống khóa của nó, phục chế di chuyển tất cả file bên trong, sau đó tiêu hủy file gốc. Đây là vị trí của nó, vẫn ở trường các cậu, các cậu có thể đi báo cảnh sát tìm người." Nói xong gửi một định vị tới.

Ngưu Tuấn Kiệt nhìn định vị một cái, giận tới tuốt tay áo lên, "Mẹ kiếp, cư nhiên vẫn trốn ở trường, còn có tâm tìm tới phòng ăn ăn cái gì, quả nhiên là người quen gây án, tôi đi đánh chết hắn!" Nói xong liền muốn xông ra bên ngoài.

"Chờ chút." Hạ Bạch kéo hắn.

Ngưu Tuấn Kiệt quay đầu trừng cậu, "Tiểu Bạch, cậu sẽ không phải muốn ngăn tôi chứ, đối với trộm cắp không thể nhân từ!"

"Ai nói tôi muốn ngăn cậu." Hạ Bạch cởi áo khoác cản trở xuống, cũng tuốt tay áo, cười lạnh, "Tôi đi với cậu."

Trần Kiệt đã cầm lên gậy bóng chày tựa ở góc tường.

Vương Hổ thấy thế kinh hãi, nhanh chóng xông lên đoạt lấy cây gậy, hết nước hết cái khuyên, "Cái này không thể cầm, sẽ xảy ra mạng người, dùng nắm đấm đánh nhau càng có cảm giác, thật đấy, lão Nhị cậu tin tôi đi."

Trần Kiệt nhìn nắm đấm của mình một cái, quay đầu liền đi ra ngoài cửa, ba người khác vội vàng đuổi theo.

Mấy người hùng hổ ra khỏi phòng ngủ, nhất tề quên mất phải trước báo chuyện này cho cảnh sát với giáo viên hướng dẫn, quyết định chủ ý phải trước tìm được người đánh một trận nhừ tử hả giận.

Lầu phòng ngủ cách phòng ăn có chút xa, bốn người sải bước đi nhanh, kết quả lúc nhìn thấy cửa lớn phòng ăn lại bị điện thoại của Hình Thiệu Phong giội nước lạnh.

"Vừa rồi máy tính của Hạ Bạch mở rồi, tên trộm cố gắng lật xem văn kiện bên trong và đăng nhập tài khoản weibo của Hạ Bạch, toàn bộ không thành công, hiện tại đang mang theo máy tính di chuyển ra bên ngoài trường, hẳn là muốn đi tìm người phá giải máy tính." Hình Thiệu Phong nói, lại đem đang định vị trong di động gửi tới, "Tôi thừa dịp hắn kết nối mạng mở máy dùng phương thức bắn ra cửa sổ quảng cáo phát virus độc qua, hắn ấn vào, hiện tại coi như hắn thoát khỏi internet, tôi cũng có thể định vị được vị trí của máy tính."

Định vị điểm di động rất nhanh, đối phương rõ ràng là lái xe đi.

"Đệt!" Ngưu Tuấn Kiệt giận tới nổ tung, túm tóc, "Tôi tuần này không lái xe tới trường, làm sao có thể đuổi theo."

Khí áp trên người Trần Kiệt vèo một cái thấp xuống.

Hạ Bạch cau mày, nhìn một cái định vị trong di động, quyết định thật nhanh, "Gửi định vị cho cảnh sát, để cho bọn họ giúp chúng ta đuổi theo, Tuấn Kiệt đi làm, trong nhà cậu có bối cảnh, cảnh sát không dám kéo dài chuyện nhà cậu."

Ngưu Tuấn Kiệt nghe vậy nhanh chóng móc điện thoại ra.

"Gọi cho giáo viên hướng dẫn sao?" Vương Hổ đè lại Trần Kiệt tùy thời khả năng đột ngột rời đi, do dự hỏi.

"Gọi, nhưng không phải hiện tại." Hạ Bạch nói xong nghĩ tới gì đó, nhanh chóng tìm ra số điện thoại Lý Như gẩy tới, hỏi, "Chị Lý, chị hiện còn ở đại học Q không?"

Năm phút sau, bốn người chen lên xe Lý Như, Ngưu Tuấn Kiệt muốn tới ghế lái, Lý Như ngồi ghế phụ, ba người Hạ Bạch chen chúc ngồi phía sau, một phụ trách nhìn định vị nói vị trí với Ngưu Tuấn Kiệt, một phụ trách gọi điện thoại của giáo viên hướng dẫn mã hậu pháo (*) nói tình huống, một ngồi bất động trên người tỏa hàn khí.

((*) mã hậu pháo: là ba quân cờ trong cờ tướng, nhưng chỗ này có nghĩ là vô dụng, chả giúp ích được gì)

"Hướng con đường lớn xây dựng kia đi." Hạ Bạch gẩy định vị một cái, quay đầu nhìn Vương Hổ vừa mới cúp điện thoại, "Giáo viên hướng dẫn nói thế nào?"

"Nói đuổi theo xe quá nguy hiểm, bảo chúng ta về trường chờ kết quả của cảnh sát." Vương Hổ đặt điện thoại xuống, vẻ mặt chính trực nói, "Sau đó tôi nói với thầy ấy, mấy bọn mình không đuổi theo xe, đang ở bên ngoài dùng đồ ăn an ủi lão Nhị đau buồn mất luận văn."

Trần Kiệt quay đầu nhìn hắn.

Vương Hổ nhanh chóng xoay mặt hắn lại, cảm thấy bị hắn nhìn thêm mấy lần nữa tối nay liền sẽ gặp ác mộng.

"Phía trước quẹo trái." Điểm định vị lại bất động, Hạ Bạch chỉ huy xong Ngưu Tuấn Kiệt phương hướng di chuyển, đang chuẩn bị tra một chút tình hình giao thông phía trước, giao diện định vị bên trên liền biến mất, bị điện thoại Địch Thu Hạc gọi tới thay thế.

Cậu nhanh chóng cúp, một lần nữa định xong vị trí đưa di động cho Lý Như để cho cô nhìn, sau đó lấy điện thoại Ngưu Tuấn Kiệt gọi lại cho Địch Thu Hạc.

"Xảy ra chuyện gì? Tiểu Bạch sao không nhận điện thoại?" Thanh âm Địch Thu Hạc còn có chút hổn hển, hẳn là vừa quay xong phim còn chưa kịp nghỉ uống miếng nước.

"Là tôi, Tuấn Kiệt đang lái xe, điện thoại tôi đang định vị." Hạ Bạch giải thích một câu, sau đó đơn giản nói rõ ràng tình huống, cau mày dặn dò, "Trước mắt nhìn, tên trộm máy tính hẳn là còn chưa kịp đụng tới đồ trong máy tính của tôi, nhưng anh tạm thời đừng bảo người team anh thả lỏng, coi chừng một đoạn thời gian, để ngừa vạn nhất."

Nghe được thanh âm của cậu, cảm xúc căng thẳng của Địch Thu Hạc hòa hoãn rất nhiều, chờ sau khi nghe được cậu nói Hình Thiệu Phong đã giúp cậu định vị được máy tính, chân mày mới nới lỏng, trả lời, "Mấy video kia tuôn ra cũng không sao, tôi có thể nói là chơi trò Truth or Dare với bạn bè thua, lúc đùa giỡn với bạn quay, sẽ không có ảnh hưởng lớn, cậu đừng khẩn trương. Ngược lại mấy tấm hình với tài liệu kia của cậu mất không sao sao? Còn có, các cậu đừng đuổi theo quá gần, an toàn hàng đầu."

Hạ Bạch lúc này mới nhớ tới trong máy tính của mình còn có một đống lớn ảnh tài liệu tư liệu các thứ tâm huyết, sau khi đơ một chút đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mặt căng cứng nhạt nhẽo giải thích, "Cái này sẽ không mất...... Mất cũng không sao, ảnh quan trọng có liên quan tới công việc chỗ chị Lý đều có bản sao, ảnh khác không còn sau này lại chụp là được."

Địch Thu Hạc nghe ra giả vờ bình tĩnh trong giọng nói của cậu, tâm lại ngứa lên, ngừng vài giây sau đó thấp giọng nói, "Chờ trở về thành phố B, tôi cùng đi chụp hình với cậu...... Nếu như cậu muốn chụp tôi, tôi có thể phối hợp."

Ngữ khí câu sau thực sự quá ái muội, lỗ tai Hạ Bạch có chút nóng lên, giơ tay lên dùng sức gãi gãi, nhìn một cái những người khác trong xe, che điện thoại nhanh chóng nói, "Khuôn mặt kia của anh quá dễ gây chú ý, đi cùng thế nào được? Được rồi, không nói nữa, anh quay xong cảnh thì hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tôi lát nữa gọi lại điện thoại cho anh, cúp trước." Nói xong cúp điện thoại, trả di động lại cho Ngưu Tuấn Kiệt, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra."

Ngưu Tuấn Kiệt nhận lấy điện thoại, từ trong gương chiếu hậu nhìn cậu, cười tới bỉ ổi, "Thu Hạc rất lo lắng cho cậu a......"

Hạ Bạch nổi giận trợn mắt, làm bộ muốn đánh hắn.

Lý Như ngồi ở ghế phó lái cẩn thận đánh giá biểu tình của cậu một chút, khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.

"Mới vừa có xe cảnh sát chạy qua." Vương Hổ đột nhiên mở miệng.

Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển qua, bao gồm Ngưu Tuấn Kiệt, Vương Hổ sợ tới lập tức nghiêng người đè lại đầu hắn, gấp giọng nói, "Lão Tam cậu lái xe thế nào! Nhìn đằng trước nhìn đằng trước!" Cả phòng ngủ đều là không bớt lo, hắn làm trưởng cái phòng này mệt mỏi quá.

Ngưu Tuấn Kiệt ngoan ngoãn quay đầu lại, đầy mặt hưng phấn, "Xe cảnh sát, tặc kia chạy không nổi rồi!"

Qua mấy giao lộ, điện thoại của Hình Thiệu Phong lại gọi tới.

"Vừa rồi tên trộm lại mở máy cố gắng sử dụng tài khoản weibo và file của cậu, tôi mở webcam máy tính chụp được hình dạng của hắn, hình đã gửi tới điện thoại cậu, cậu lát nữa nhận lấy."

Hạ Bạch kinh hỉ, nhanh chóng cúp điện thoại nhận hình ảnh, sau đó một khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ xuất hiện trên màn ảnh. Người trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang, đội mũ lưỡi trai, bởi vì cúi đầu, cho nên chỉ nhìn được nửa mặt của hắn, nhận không ra bộ dáng.

"Ai vậy?" Vương Hổ sáp qua phân biệt một chút, cau mày lắc đầu, "Người này khẳng định không phải ngành chúng ta, tôi chưa từng gặp."

Trần Kiệt cũng lắc đầu, "Tôi cũng không quen."

Hạ Bạch nhìn chằm chằm nửa dưới khuôn mặt người trong tấm ảnh, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, lại sống chết nghĩ không ra là ở đâu gặp qua người này.

"Định vị dừng ở một ngã ba nhỏ...... Lại động, đi về bên phải." Lý Như đột nhiên đề cao thanh âm mở miệng, sau đó nghi ngờ nói, "Tên trộm rốt cuộc muốn mang máy tính đi đâu? Nếu như muốn tới cửa hàng máy tính phá, nên đi đường bên trái mới đúng."

"Mặc kệ hắn tại sao đi như vậy, dựng lại đúng lúc! Chúng ta rất nhanh có thể đuổi tới!" Ngưu Tuấn Kiệt vẫn duy trì hưng phấn và khí thế, lại đạp chân ga.

Hạ Bạch sáp qua nhìn một cái định vị tiếp tục di động, lại nhìn một cái hình trên màn hình điện thoại, cau mày thật sâu. Trên trộm này luôn thử động tới file và weibo của cậu, có mục đích gì? Đối phương vừa rồi dừng xe là tình cờ, hay là bởi vì phát hiện phía sau có người đuổi theo, lựa chọn cách xử lý gì?

Vẫn đang suy đoán, điện thoại của Ngưu Tuấn Kiệt đột nhiên vang lên, ấn nghe mở loa ngoài sau đó thanh âm cảnh sát truyền tới, "Bạn học Ngưu, tên trộm ở cục cảnh sát đường Hoài Dương tự thú rồi, nói trộm máy tính chỉ là bởi vì bị bạn học Hạ bắt nạt quá ác, vừa rồi hắn lái xe ra ngoài sau đó càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng áy náy, liền mang máy tính tới cục cảnh sát gần đó tự thú."

Mọi người bên trong xe: "......" Cái lý do nát này, trêu ai đó?

Điện thoại cúp, Hạ Bạch vội vàng sáng tỏ, "Người trong tấm ảnh tôi không nhận ra, tôi tuyệt đối chưa từng bắt nạt hắn!"

Trần Kiệt đỡ mắt kính, phân tích nói, "Từ trong nền hình ảnh nhìn tới, người kia ngồi là ghế sau xe, do người khác lái xe. Cho nên tên trộm này nhất định có đồng bọn, hơn nữa hắn trộm máy tính tuyệt không chỉ là dọa người một chút, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, là máy tính của Tiểu Bạch, hoặc là nói trong máy tính của Tiểu Bạch có gì đó."

Vương Hổ gãi đầu, "Chúng ta vừa rồi có phải quên hỏi tên của tên trộm với cả tự thú tới cùng có mấy người?"

Mọi người: "......"

"Đoán cũng vô dụng, đi xem thì biết!" Ngưu Tuấn Kiệt lau mặt, lái xe tới cục cảnh sát đường Hoài Dương.

Sau khi tới nơi mọi người ào ào xuống xe, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoàng Vĩ uể oải ngồi trên ghế, Ngưu Tuấn Kiệt lập tức nổ.

"Khốn khiếp! Cư nhiên là mày! Tao đã nói Tiểu Bạch nhân duyên tốt như vậy, sao có thể có người hận cậu ấy tới muốn trộm đồ của cậu ấy cho hả giận! Không phải là áp mày một đầu cầm học bổng sao, mày cư nhiên ghi hận tới bây giờ! Nợ lần trước mày ở trên mạng nói xấu Tiểu Bạch bọn tao còn chưa tính với mày đâu, lần này mày cư nhiên vẫn làm! Nhỏ mọn như vậy mày có phải đàn ông hay không!"

Cảnh sát xung quanh thấy hắn tâm tình kích động một bột muốn tìm người đánh nhau, bước lên phía trước vội vàng ngăn cản hắn, bảy miệng tám lưỡi khuyên.

Hoàng Vĩ núp ở phía sau, một bộ học sinh ngoan rất sợ rất hối hận.

Bên kia Trần Kiệt đã chạy vội tới trước mấy máy tính trên bàn, mở máy của mình ra xem xét một chút, thấy tư liệu thu thập với luận văn đang viết vẫn còn đó, thở phào nhẹ nhõm, xoay người bày ra nắm đấm liền hướng về phía Hoàng Vĩ.

Cảnh sát thấy thế lại nhanh chóng tới cản bên này, hơi có chút nhức đầu.

Học sinh thời nay một đứa so với một đứa chính trực hơn, bọn họ chịu không nổi a.

Hạ Bạch sau khi nhìn thấy Hoàng Vĩ sửng sốt một chút, nhớ tới chuyện đối phương kiếp trước bởi vì ăn cắp bị nghỉ học, có chút ngoài ý muốn lại cảm thấy hợp tình hợp lý, ngược lại nhớ tới tấm hình kia, nhìn xung quanh không thấy có người khả nghi khác, nhíu nhíu mày, thừa dịp mọi người đang loạn chen tới trước mặt Hoàng vĩ, trầm mặt hỏi, "Hoàng Vĩ, người trộm máy tính là cậu, tôi tin, nhưng bởi vì bị tôi bắt nạt cho nên trút giận hù dọa tôi chuyện này thì tôi không tin. Lúc ấy ở trường học người cùng cậu mang theo máy tính dời đi là ai? Các cậu muốn ở trong máy tính của tôi tìm cái gì? Cậu giữa đường dừng xe có phải thả người kia xuống hay không?"

Hoàng Vĩ vốn cho rằng cậu là tới đánh người, trong lòng đã làm tốt chuẩn bị bị đánh giả bộ đáng thương, bây giờ nghe cậu vừa hỏi như vậy, dưới không chút nào phòng bị hoàn toàn không cách nào che dấu tâm tình, bối rối nói, "Máy tính là tôi một mình trộm, di chuyển cũng là tôi một mình di chuyển, tôi không rõ cậu đang nói cái gì!"

"Không rõ?" Hạ Bạch kéo kéo khóe miệng, cười lạnh, "Vậy cậu nói cho tôi biết, xe cậu hôm nay lái là chỗ nào tới? Cậu trên đường đột nhiên dừng xe là thế nào? Lúc cảnh sát đuổi theo các cậu động tĩnh có chút lớn, có phải các cậu phát hiện tình huống không đúng, cho nên thương lượng cậu lưu lại tự thú, để cho người khác rút lui hay không?"

Hoàng Vi tránh khỏi tầm mắt phảng phất nhìn thấu hết thảy của cậu, dứt khoát cúi đầu mím chặt môi, không nói.

Hạ Bạch thấy hắn vịt chết mạnh miệng, không để ý tới hắn nữa, xoay người đi tới máy tính của mình trước mặt, vừa gọi điện thoại cho Hình Thiệu Phong vừa ấn mở máy, sau đó ở trong file hệ thống khác lật ra tấm ảnh trảo chụp tự động của webcam, quay tới cho cảnh sát nhìn, nói, "Đây là ảnh người tình nghi sau khi máy tính tôi mở tự động trảo chụp, không phải người hiện tại ngồi đây, hắn có đồng bọn!"

Cảnh sát nghe vậy đều nhìn tới, đám người Ngưu Tuấn Kiệt cũng phản ứng tới, lại muốn xông qua đánh Hoàng Vĩ để cho hắn khai báo đồng bọn, sau đó bị cảnh sát lại lần nữa ngăn cản.

Hoàng Vĩ biểu tình càng thêm bối rối, hoàn toàn không nghĩ tới máy tính cư nhiên tự động trảo chụp ảnh người mở máy, cắn chặt môi, nhớ tới dặn dò của người kia trước khi xuống xe, chôn đầu tới càng sâu hơn, tiếp tục không chịu nói thêm từ nào.

Sau đó cũng không lâu lắm, giáo viên hướng dẫn mang theo một vị chủ nhiệm khác vội vã chạy tới, sau khi hiểu một chút tình huống cụ thể, phân hai đầu tiến hành khuyên ngăn, cố gắng làm cho Hoàng Vĩ nói thật, và để cho đám người Ngưu Tuấn Kiệt giải quyết riêng chuyện này, đừng nháo lớn chuyện.

Tình huống đang loạn một đoàn, điện thoại của Địch Thu Hạc lại gọi tới.

"Vừa rồi Hình Thiệu Phong gửi hình cho tôi, người mà webcam tự động trảo chụp được là Địch Hạ Tùng." Thanh âm Địch Thu Hạc có chút trầm, thanh tuyến vốn ôn nhu căng tới rất chặt, "Chuyện này Hoàng Đô và Tần gia bên kia hẳn đã nhận được tin tức, bọn họ nhất định sẽ hướng cục cảnh sát và trường học tạo áp lực, muốn giải quyết riêng chuyện này. Cậu với bạn cùng phòng đi về trước, tôi phái người xử lý chuyện này."

Địch Hạ Tùng?!

Hạ Bạch ngoài ý muốn lại kinh ngạc, trong đầu hiện lên bộ dáng Địch Biên, vỗ trán, "Khó trách cảm thấy người kia có chút quen mắt, cậu ta lớn lên thật là giống Địch Biên...... Cậu ta đầu óc có bệnh sao? Cùng Hoàng Vĩ trộm máy tính của tôi đối với cậu ta có lợi gì? Cậu ta một thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cho dù muốn từ chỗ tôi gây sự cũng không cần tự thân xuất mã đi, chuyện hôm nay quá não tàn rồi."

"Không não tàn, nó hẳn là không tham dự tới trong vụ Hoàng Vĩ trộm cắp, nhiều lắm coi như là người mua tang vật. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh và Hình Thiệu Phong làm việc hiệu suất cao, máy tính tuyệt đối không nhanh như vậy được tìm trở về. Cho dù sau đó các cậu phát hiện máy tính là bị Hoàng Vĩ trộm, cũng không ai sẽ liên tưởng tới trên đầu nó. Lúc trước tôi dùng tài khoản của cậu đăng tuyên bố đầu tiên, nó đoán chừng là cho rằng có thể từ trong máy tính của cậu tìm được ngược điểm và điểm đen của tôi." Địch Thu Hạc giải thích cặn kẽ, ngữ khí có chút trào phúng, sau đó dặn dò, "Chuyện lần này nó có thể có một vạn cách làm cho mình thoát thân, Tần gia và Địch Biên cũng sẽ không để cho lý lịch của nó dính điểm đen, nhưng cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định có thể giúp cậu lấy lại công đạo. Mấy ngày này cậu với đám Ngưu Tuấn Kiệt đừng ra mặt, cẩn thận trường học tạo áp lực cho các cậu."

Hạ Bạch cau mày, "Anh định làm gì? Nhưng đừng tự mình dính tanh."

"Lo lắng tôi?" Địch Thu Hạc hoãn xuống thanh âm, hơi mang theo cười, "Yên tâm, trong lòng tôi đều biết, cậu sau khi về trường hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai sự tình liền có thể có kết quả, đừng nghĩ vớ vẩn, cũng đừng lo lắng cho tôi."

"Ai lo lắng cho anh." Hạ Bạch nổi giận cúp điện thoại, trong lòng nói thầm. Làm sao vô luận nói chính sự gì cuối cùng cũng phải không đứng đắn tới buồn nôn, gà cay Địch ba tuổi.

Chuyện tạm thời không ra kết quả, sau khi trời tối cảnh sát khu đại học Q mang Hoàng Vĩ về khu của mình, mấy người Hạ Bạch cũng bị giáo viên hướng dẫn lôi kéo trấn an một trận, đóng gói đuổi về trường.

Mời Lý Như ăn bữa cơm, bốn người phòng ngủ trở lại phòng ngủ, đối mặt với cả phòng hỗn độn, liếc mắt nhìn nhau, ngửa mặt lên trời thở dài.

Chuyện hôm nay, nháo tới tâm muốn chết rồi.

Trần Kiệt đã sao chép luận văn trở lại khom lưng nhặt lên quần áo trên mặt đất, nhìn Hạ Bạch một cái, nói, "Thái độ của giáo viên hướng dẫn và trường học các cậu đều thấy được, nếu như không đồng ý giải quyết riêng, giáo viên hướng dẫn đoán chừng sẽ có ý kiến với chúng ta."

Vương Hổ cảm thấy có chút biệt khuất, "Nhưng rõ ràng chúng ta mới là người bị hại."

"Tôi ngược lại có thể miễn cưỡng, cũng không lo lắng không lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng các cậu......" Ngưu Tuấn Kiệt gãi gãi tóc, có chút khó chịu, "Lão Nhị còn kế hoạch thi nghiên cứu sinh trường này, chuyện này thật là......"

Hạ Bạch trong lòng cũng có chút không thoải mái, giáo viên hướng dẫn đề nghị giải quyết riêng là suy tính đến bọn họ không có tổn thất thực tế gì, mà thái độ nhận lỗi của Hoàng Vĩ tốt đẹp, còn giảo hoạt mà đem ăn cắp nói thành trò đùa dai, bẻ cong tính chất sự việc. Bọn họ hiện tại bị giáo viên hướng dẫn dùng cái cớ nát bảo vệ danh dự trường học giải quyết riêng, giống như không giải quyết riêng chính là hẹp hòi không yêu trường tính toán chi li, cõng nồi thì đã xác định cõng rồi.

"Trước đi ngủ đi." Cậu nhớ tới lời của Địch Thu Hạc, đè xuống tâm tình trấn an bọn họ vài câu, sau đó bọn họ cùng sau sửa sang lại phòng, cố gắng sôi động không khí, dời đi lực chú ý của mọi người.

Sáng sớm hôm sau, Vương Hổ nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, nói tình huống có biến.

Học sinh bị chụp được kia tự mình tới cục cảnh sát, còn mang theo luật sư, nói hắn đối với chuyện Hoàng Vĩ ăn cắp không biết gì, xe mặc dù là hắn cho Hoàng Vĩ, nhưng hắn cùng Hoàng Vĩ cũng không quen thuộc, chỉ là vừa quen, đối phương nói mua một cái máy tính second hand muốn cho hắn xem một chút, cũng nói muốn mượn xe hắn đi làm chút chuyện, hắn vừa vặn không có việc gì, liền thuận thế đi xem chút, sau đó lại cảm thấy không có ý nghĩa, ở giữa đường xuống xe về nhà.

Đồng thời Hoàng Vĩ cũng mở miệng, tình huống khai báo giống y sì học sinh kia nói, cũng tỏ vẻ đã biết sai, sẽ thực sự bồi thường tổn thất của đám Hạ Bạch, hi vọng mấy người có thể tha thứ cho hắn nhất thời kích động, nói tới nước mắt nước mũi tùm lum, hết sức tình thâm ý thiết.

Tóm lại, giáo viên hướng dẫn là tới làm thuyết khách, Hoàng Đô và Tần gia quả thật tạo áp lực vào cho trường học lợi ích, giáo viên hướng dẫn đồng ý, nếu bọn họ nguyện ý giải quyết riêng chuyện này, trường học nguyện ý nhất định đền bù cho bọn họ.

"Bốn máy tính của bọn em gộp lại mấy vạn đồng, cũng không tính giá trị kèm theo của mấy tài liệu ảnh trong máy Tiểu Bạch và luận văn trong máy tính của lão Nhị, số tiền này lại muốn giải quyết riêng? Cái này còn có thể giải quyết riêng?" Ngưu Tuấn Kiệt giận đến điên cuồng vỗ bàn, hắn không cam lòng, hắn sống lớn như vậy, ngoại trừ lần ngã trong tay Lưu Hoan Hoan, còn chưa từng chịu qua loại bực mình này!

Hạ Bạch cũng rất chán ghét. Đây quả thực là người vừa mở miệng, đen cũng có thể nói thành trắng. Hiện tại trừ phi có người nhất định muốn đè ép chuyện này không cho phép giải quyết riêng, nếu không bọn họ nhất định phải ăn thiệt thòi ấm ức.

Vừa nghĩ như vậy, Ngưu Tuấn Kiệt liền nhận được điện thoại của cha hắn, Ngưu cha hào khí tỏ vẻ đối phương đã dẫn luật sư qua, vậy thì bọn họ cũng dẫn luật sư! Cũng tỏ vể có người cũng mời luật sư cho Hạ Bạch! Luật sư hai nhà liên hiệp chung một chỗ, chúng ta cùng đối cứng!

Hạ Bạch mặt mông lung, cậu cũng mời luật sư, ai?

Không đợi cậu mông lung xong, Trần Kiệt cũng nhận được điện thoại, đối phương tự xưng là hiệp hội nào đó nào đó, nói luận văn lúc trước cậu đóng góp có giá trị nghiên cứu rất lớn, nghe nói bản thảo và tài liệu thu thập đã mất hết, bọn họ rất đau lòng, muốn giúp hắn đòi lại công đạo!

Trần Kiệt nhìn một cái USB hôm qua dùng để sao chép luận văn, quyết đoán nhét nó vào góc khuất nhất ngăn kéo, thở dài tỏ vẻ, luận văn đã mất hắn rất khổ sở.

Mọi người: "......"

Vừa cảm thán xong, cục cảnh sát bên kia lại gọi điện thoại tới, nói vụ này không thể nói chuyện riêng, bởi vì liên quan đến số tiền quá lớn, riêng không được.

Trong mặt mày Ngưu Tuấn Kiệt đã mang theo tiếu ý, hỏi, "Như thế nào đã số tiền quá lớn rồi?"

"Ảnh tài liệu trong máy tính bạn cùng phòng Hạ Bạch của cậu toàn bộ bị hủy, luật sư của cậu ấy đem mấy tấm hình kia dựa theo giá thị trường nơi mà bạn học Hạ Bạch chụp hình so sánh chút, dự tính ra một giá trị tương đối lớn, lại cộng thêm giá trị bản thân của máy tính, cho nên số tiền có chút cao, bên trên yêu cầu nhất định phải nghiêm túc xử lý." Cảnh sát giải thích một chút, lại đảm bảo một chút vụ này bọn họ nhất định sẽ hảo hảo làm, sau đó cúp điện thoại.

Ngưu Tuấn Kiệt nhịn không được nện bàn cười to ba tiếng, "Đáng đười a ha ha ha ha, Tiểu Bạch cậu chụp ảnh là đúng hạn lương tính tiền, giá ảnh chụp khẳng định cực thấp, trong máy tính của cậu lại chứa một đống ảnh a ha ha ha ha!"

Vương Hổ vội vàng lấy điện thoại ra gẩy số giáo viên hướng dẫn, đem tình huống cảnh sát nói khai báo một chút, sau đó tỏ vẻ khó xử, không phải bọn họ không muốn giải quyết riêng, là cảnh sát không đồng ý a, bọn họ cũng không có cách nào mà.

Giáo viên hướng dẫn u mê, lại nhanh chóng cùng trường học phản ứng tình huống.

Bên này đang vui mừng, Từ Dận Vinh lại gọi điện thoại tới cho Hạ Bạch, nói ảnh mà cậu tham gia triển lãm, bán đấu giá ra rồi, bán hơn 60 vạn, người mua là cổ đông của Hoa Đỉnh Kha Sử, đối phương hết sức thưởng thức trí tuệ thể hiện ra lúc cậu chụp hình, muốn mua tất cả ảnh phong cảnh của cậu.

Hạ Bạch: "???" Tham gia triển lãm? Cậu lúc nào thì cầm ảnh đi tham gia triển lãm? Còn có Hoa Đỉnh? Tự sinh tự tiêu?

(Tự sinh tự tiêu: Tự làm ra rồi tự tiêu thụ, nhưng chắc chỗ này ý là Hoa Đỉnh tự mở triển lãm xong tự mua tranh)

"Chính là triển lãm mà bạn cũ của thầy làm, thầy đem tác phẩm của ba sư huynh đệ các con mỗi đứa chọn hai bức đưa qua trưng." Từ Dận Vinh ngữ khí chậm rãi, phảng phất chuyện này là đã sớm cùng cậu câu thông qua vậy, "Là một triển lãm có tính chất công ích, bán đấu giá được sẽ quyên ra một phần cho công trình Hi Vọng, ảnh của con với lão Đại đều đấu giá được, lão Nhị vô dụng, chỉ đấu giá được một tấm."

Hạ Bạch: "...... Sư phụ cầm hai tấm hình kia của con đi tham gia triển lãm?"

"Lần trước ta hỏi, con nói tùy ta xử lý hai tấm Rừng rậm bóng đen và Thành thị huyễn cảnh kia, ảnh người của con muốn dùng để kiếm tiền, ta không đụng tới." Từ Dận Vinh giải thích, lại than thở nói, "Ảnh người của con có thể kiếm tiền, ảnh phong cảnh cũng là nghệ thuật, theo ta học ảnh người thật sự quá mai một năng lực phương diện ảnh phong cảnh của con, ta không đành lòng mà."

Sư phụ trước kia cũng chưa từng không đành lòng......

Hạ Bạch nuốt xuống thổ tào, phối hợp an ủi ông.

"À đúng rồi, ta nghe nói máy tính của con bị trộm, mất rất nhiều ảnh?" Từ Dận Vinh giống như là đột nhiên nhớ tới chuyện này, lắc đầu than thở, "Cổ đông Hoa Đỉnh kia còn muốn mua mấy tấm ảnh phong cảnh khác trong cùng series của con, bây giờ đồ bị trộm, chuyện này nhưng làm sao bây giờ? Ta còn nghe nói luật sư Thu Hạc mời cho con đang giúp con định giá tất cả hình tổn thất kia? Giá trị bán đấu giá nhât định phải tính vào, Kha tiên sinh người ta nhưng là giao toàn bộ tiền đặt cọc rồi."

"......"

Cong cong vòng vòng một vòng lớn, hóa ra là ở chỗ này.

Cúp điện thoại, Hạ Bạch hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười, khóe miệng muốn vểnh không vểnh được, trong mắt tràn đầy tiếu ý — loại cảm giác được người thân cận toàn lực bảo vệ...... Thật là quá sung sướng! Sung sướng muốn bay lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.