Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Vịt

Nhưng cậu sẽ bị Hoàng Đô nhằm vào, hình như cũng là lễ Địch Thu Hạc ban tặng?

...... Địch gà cay quả nhiên là tai họa!

Cậu xoay túi máy ảnh một cái, xoay người đi tới phòng hóa trang.

Huệ tỷ, tên đầy đủ là Dư Huệ, nữ chính ngự dụng của Cổ Sinh, đóng phim 20 năm, giải ảnh hậu cầm tới mỏi tay, đại bài phát ngôn vô số, thời điểm hot nhất ở nước ngoài cũng là tồn tại kiểu thuộc về nữ thần, hiện tại tự mình mở một phòng công tác nhỏ nâng đỡ người mới chơi, nằm vào trạng thái nửa ẩn.

Lấy vị trí của cô, lên trang bìa C ảnh bản quốc tế cũng là dư dả, bây giờ cô chủ động đề xuất chụp bìa cho C ảnh bản trong nước, còn là vị trí bổ khuyết cho một ảnh hậu mới, xem như sợ rớt cằm cả đám người.

Thân là nữ thần siêu cấp lớn, Dư Huệ có thể nói là fan khắp thiên hạ, thợ trang điểm C ảnh chính là tiểu mê muội của cô, bây giờ có thể trang điểm cho thần tượng, cô nàng kích động tới tay đều run lên, khẩn trương tới thiếu chút nữa vẽ lệch kẻ mắt cho nữ thần.

"Đừng khẩn trương." Dư Huệ mặc một thân váy dài màu trắng thuần, tóc xõa đơn giản ngồi thả lỏng, ánh mắt ôn hòa, ngữ khí trầm, thái độ hết sức thân thiết, "Chị còn chờ em vẽ chị thật xinh đẹp, nhìn thấy mấy nếp nhăn khóe mắt chị không, em nên giúp chị giấu kín."

Được thần tượng chủ động đáp lời, thợ trang điểm càng kích động, nghẹn đỏ mặt dùng sức gật đầu, "Nhất, nhất định...... Không không không, da chị trạng thái rất tốt, hoàn toàn không có nếp nhăn, rất dễ trang điểm! Hơn nữa da chị trắng rất đẹp! Siêu cấp đẹp!"

Dư Huệ giống như được cô dỗ vui vẻ, hướng về phía gương nghiêng nghiêng mặt, thân mật hỏi, "Vậy em cảm thấy chị trang điểm kiểu gì đẹp? Chủ đề kỳ này của bọn em là gì, chơi vui không?"

"Chị trang điểm kiểu gì cũng đẹp! Chủ đề lần này là tuyết, chơi vui, lúc chụp sẽ có tuyết nhân tạo." Thợ trang điểm bị dời đi lực chú ý, lòng tràn đầy đều là kích động vì nữ thần giải thích nghi hoặc, nhanh chóng vì cô giải thích bố trí cảnh chụp lần này.

Dư Huệ cười nghe cô nàng nói, thỉnh thoảng tiếp một câu, đợt sau khi cô nàng triệt để thả lỏng mới từ từ hướng trọng tâm câu chuyện lên trang điểm. Thợ trang điểm được cô dẫn dắt, mạch suy nghĩ chuyển đến lên chuyên môn của mình, rốt cục tìm về trạng thái, vững vàng giúp cô trang điểm.

Hạ Bạch tựa vào trên cửa quan sát vị người mẫu lát nữa sẽ chụp này, đem thiết kế quay chụp trong đầu lúc trước vì Hà Phân Vi suy nghĩ nhanh chóng lật đổ, một lần nữa vì Dư Huệ suy tính.

Có lẽ là nhận ra được quan sát của cậu, Dư Huệ trang điểm xong lúc đi thay quần áo đột nhiên nghiêng đầu nhìn tới, sau đó chớp chớp mắt với cậu, híp mắt cười, thấy cậu đơ mới xoay người theo nhân viên đi thay quần áo.

Hạ Bạch nghi ngờ nhìn bóng lưng cô, giơ tay lên sờ mặt.

Kỳ quái, làm sao cảm thấy nụ cười của nữ thần ôn nhu này có chút ý vị thâm trường......

Hơn nửa tiếng sau, Dư Huệ tạo hình kết thúc, mặc một thân váy dài trắng đỏ thay đổi dần do nhân viên đưa tới phòng chụp ảnh. Người mẫu sau khi tới vị trí cảnh còn phải làm một chút điều chỉnh, Hạ Bạch thừa dịp thời gian này đi tới bên cạnh Dư Huệ, cùng cô câu thông một hồi công việc quay chụp.

"Cậu quả nhiên giống như Thu Hạc nói, là một đứa nhỏ tốt nghiêm túc lại lễ phép." Dư Huệ cùng cậu câu thông xong, lúc nhân viên thối lui chuẩn bị bắt đầu chụp, đột nhiên thay đổi ôn hòa thân thiết lúc trước, hơi có chút trêu chọc nói một câu.

Hạ Bạch nhất thời phản ứng không kịp biến hóa của cô, lại sửng sốt.

"Bộ dạng đơ trợn to mắt cũng rất đáng yêu." Dư Huệ đột nhiên đưa tay niết niết mặt cậu, sau đó hết sức thân mật vỗ vỗ vai cậu, nói, "Chị lễ giáng sinh sẽ mở tụ hội nhỏ, cậu có rảnh thì cùng Thu Hạc tới chơi."

Tuyết rơi nhân tạo đã chuẩn bị xong, nhân viên làm việc tỏ ý tùy thời có thể khai chụp.

Hạ Bạch hoàn hồn, muốn hỏi cô con gà cay Địch Thu Hạc kia rốt cuộc đã nói gì với cô, Dư Hệ lại đã cười xoay người đi tới trước phông nền chụp lúc trước đã câu thông xong, một bộ chuẩn bị hảo hảo làm việc.

Trong lòng cậu toát ra chút bất đắc dĩ, nhìn một cái Dư Huệ bộ dáng cười híp mắt, xoay người đi về phía máy ảnh C ảnh cung cấp — nữ thần này hình như có chút không giống với trong truyền thuyết.

Chủ đề chụp kỳ này của C ảnh là tuyết, sau khi chụp xong sẽ lên số Noel đặc biệt của C ảnh, vì hùa theo không khí ngày lễ, trang phục C ảnh cung cấp cho ngôi sao nữ trang bìa kỳ này hai màu chủ đạo đỏ trắng, phong cách xinh đẹp ngọt ngào làm chủ.

Hà Phân Vi lớn lên thiên về thanh tú nhà bên, hết sức phù hợp với phong cách trang phục lần này, nhưng Dư Huệ lớn lên thiên về đại khí đoan trang, tuổi tác lại chênh một vòng với Hà Phân Vi, mặc kiểu ngọt ngào cũng có chút không quá thích hợp.

Cũng may giám đốc C ảnh hết sức cấp lực, lúc Dư Huệ hóa trang tạm thời lại điều một nhóm trang phục tới, cuối cùng ổn định sân khấu, không quá chậm trễ Dư Huệ. Nhưng những vấn đề mới lại tới nữa, trang phục mới mặc dù hết sức phù hợp với Dư Huệ, nhưng cùng cảnh nền lại hơi có chút không hợp, đặc biệt là sau khi tuyết bắt đầu bay xuống.

Bối cảnh mơ mộng ngọt ngào, người mẫu thành thục đại khí, phong cách hai cái hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không dung hợp.

Hạ Bạch nhìn Dư Huệ trong màn hình, ở trong lòng thở dài, buông máy ảnh xuống — quả nhiên giống với cậu lúc trước não bổ, hoàn toàn không hợp, cho dù dỡ xuống trang trí dư thừa trong cảnh nền cũng hoàn toàn không cách nào sửa chữa.

Lúc này nhân viên làm việc cũng hậu tri hậu giác phát hiện điểm này, rối rít dừng lại công việc trong tay mình, quay đầu nhìn người phụ trách đi xem khống chế trận.

Người phụ trách nhíu nhíu mày, cũng khổ não.

Mọi người bởi vì chuyện tạm thời thay đổi ngôi sao nữ trang bìa lực chú ý hoàn toàn ở chỗ Dư Huệ, ngược lại quên đi chuyện phông nền này, hiện tại người mẫu và nhiếp ảnh gia cũng đã chuẩn bị xong, phông nền lại vẫn tồn tại vấn đề, tình huống này thực sự quá không chuyên nghiệp và khó xử.

Bây giờ nên làm gì? Đổi cảnh? Nếu như toàn bộ đổi, hôm nay khẳng định chụp không được.

"Lễ giáng sinh đúng là ngày lễ làm cho người ta vui vẻ, nhưng cứ ngọt ngọt hình như cũng có chút chán." Lúc mọi người đang hết sức khó xử, Hạ Bạch đột nhiên cất bước tiến lên, lên tiếng phá vỡ tĩnh mặc cả phòng.

Cậu chỉ chỉ bối cảnh thiết kế phía sau Dư Huệ thuần trắng treo ngôi sao, nhìn về phía nhân viên làm việc lúc trước phụ trách bối cảnh, hỏi, "Có thể bỏ cái này đổi thành thuần đen không? Ngôi sao một cái cũng không cần, toàn bộ hủy. Có đèn không? Cái loại đèn màu nhỏ ấy, cầm một xâu tới đây."

Nhân viên làm việc có chút mộng nhìn cậu, "A?"

Hạ Bạch lại chỉ chỉ đạo cụ kiểu ngọt ngào xung quanh vốn không còn lại bao nhiêu, tiếp tục nói, "Trang trí màu sáng cũng toàn bộ đều không cần có thể mang đi đều mang đi, để lại đồ càng ít càng tốt, lại mang một ít vải voan màu đen với màu đỏ thuần tới đây."

Nói xong nhìn về phía Dư Huệ, hỏi, "Để bụng đổi lại trang điểm không?"

Dư Huệ hết sức dễ nói chuyện tỏ vẻ hoàn toàn không ngần ngại, cô nguyện ý nếm thử nhiều loại phong cách.

Thế là tầm mắt Hạ Bạch lại chuyển đến trên người thợ trang điểm tới bên sân tùy thời chuẩn bị bổ trang, ôn hòa nói, "Có thể giúp chị Huệ thay đổi trang điểm đậm chút không? Thiên về tà khí chút."

Thợ trang điểm nhìn một cái Dư Huệ lớn lên đoan trang đại khí, nụ cười ôn nhu thân thiết, nhớ tới mấy nhân vật chính diện cô diễn, hơi não bổ một chút bộ dáng tà khí của cô, toàn thân giống như bị điện giật run lên, chần chờ không dám đáp lời.

"Đều làm như cậu ấy nói." Giám đốc đột nhiên nhô ra, vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đề cao thanh âm nói, "Chúng ta phải tin tưởng nhiếp ảnh gia của chúng ta, đều hành động, thời gian không còn sớm."

Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn một cái Hạ Bạch và Dư Huệ, rối rít hành động.

Chuẩn bị đồ và trang trí lại phông nền đều cần thời gian, thế là Dư Huệ và Hạ Bạch lại trở về phòng hóa trang.

Đổi trang điểm rất nhanh, không đến mười phút đã xong việc. Dư Huệ thưởng thức một chút trang điểm "Phản diện" hiếm khi vẽ lên, cười nhìn về phía Hạ Bạch, hỏi, "Cậu có phải có rất nhiều lời muốn hỏi hay không?"

Hạ Bạch thành thực gật đầu, hôm nay chuyện thay đổi bất ngờ này, cậu hiện tại nhưng là một bụng vấn đề.

"Thật là một đứa nhỏ tốt ngay thẳng." Dư Huệ kéo kéo áo choàng trên người trợ lý đưa tới, hướng Hạ Bạch phi cái mị nhãn, sau đó quay đầu tỏ ý hai trợ lý chắn một chút mấy nhân viên làm việc khác trong phòng cho bọn họ, nghiêng người hạ giọng nói, "Sáng nay, Thu Hạc gọi điện thoại cho chị, kiên quyết quấy rầy chị bảo chị tới chống đỡ cho một nhiếp ảnh gia mới hôm nay có thể sẽ bị gây khó khăn, chị không lay chuyển được nó, liền tới đây. Vì thế nó hướng chị hứa một đống lợi ích, còn đáp ứng chị sau này sẽ giúp chị mang theo tiểu người mới trong phòng làm việc, cái này đối với chị mà nói, được lợi không thiệt."

"......" Chị Huệ hình tượng của chị hình như có chút sụp đổ.

Dư Huệ bị biểu tình của cậu chọc cười, trên mặt cố ý bày ra bộ dáng tham tiền, còn ngươi xoay xoay, không đùa giỡn cậu nữa, tiếp tục nói, "Đại Trạch và Hoa Đỉnh bên kia chị không biết xảy ra chuyện gì, nó không nói tỉ mỉ với chị, không bằng em tự mình hỏi nó chút?" Vừa nói hoàn toàn không để cho cậu cơ hội cự tuyệt, từ chỗ trợ lý cầm qua điện thoại, tìm ra số Địch Thu Hạc gẩy tới.

Hạ Bạch ngăn không kịp, sống lưng không tự chủ ưỡn thẳng chút — đây giống như là sau khi cậu cùng Địch Thu Hạc liên hệ tâm ý, lần đầu tiên cùng đối phương nói chuyện?

Làm sao đột nhiên có chút khẩn trương.

Điện thoại rất nhanh kết nối, sau đó thanh âm ôn nhu quen thuộc từ trong ống nghe truyền ra: "Alo? Chị Huệ, chụp thuận lợi không?"

Hạ Bạch nhịn không được giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai...... Thanh âm Địch gà cay quả nhiên rất êm tai.

Mắt Dư Huệ mang tiếu ý liếc cậu một cái, chậm rãi trả lời, "Chụp còn chưa bắt đầu, cảnh nền phải bố trí lại. Hữu tình nhắc nhở, chị lan truyền ra bên ngoài, bên cạnh có rất nhiều rất nhiều người."

Bên kia an tĩnh chốc lát, sau đó trong thanh âm Địch Thu Hạc mang theo một tia cẩn thận, "Rất nhiều...... Người?"

Hạ Bạch không được tự nhiên động động, ở trong lòng phi một tiếng. Sao kinh sợ như vậy, cẩn thận làm cái gì? Mất, mất mặt.

"Đúng, rất nhiều người." Tiếu ý trên mặt Dư Huệ sâu hơn, cố ý thả chậm ngữ khí nói, "Có hai trợ lý của chị, thợ trang điểm, nhân viên C ảnh...... Còn có tiểu nhiếp ảnh gia lễ phép lên rất đáng yêu."

Hạ Bạch cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng Địch Thu Hạc đối diện bị câu trả lời xả hơi của Dư Huệ làm cho không tự chủ nín thở, bản năng căng chặt mặt. Địch ba tuổi không tiền đồ, ở trước mặt người người kém cỏi như vậy làm gì...... Thật là đáng đời bị đùa giỡn.

Lại là một trận an tĩnh ngắn ngủi, sau đó thanh âm càng thêm ôn nhu cẩn thận của Địch Thu Hạc truyền đến, "Cảm ơn chị Huệ nhắc nhở...... Tiểu Bạch, cậu đang nghe không?"

Dư Huệ tri kỷ đưa điện thoại tới trước mặt Hạ Bạch, ý bảo cậu nói chuyện.

Hạ Bạch mi tâm nhảy nhảy, chống lại tầm mắt mọi người, có chút cứng ngắc trả lời, "Tôi ở đây, chuyện hôm nay cảm ơn, trở về mời anh ăn cơm." Rất tốt, ngữ khí bình thường, nội dung bình thường, sẽ không khiến người nghĩ nhiều.

Bên kia dừng một chút, sau đó thanh âm mềm xuống trả lời, "Tiểu Bạch, xin lỗi, nếu như không phải bởi vì tôi —"

"Khụ khụ." Hạ Bạch nhanh chóng giả ho khan mấy tiếng cắt đứt lời anh, không nhìn tầm mắt nhân viên làm việc bên trong phòng nhìn sang, ổn định ngữ khí trả lời, "Anh ở bên kia hảo hảo quay phim, chú ý nghỉ ngơi, tôi sẽ hảo hảo chụp cho chị Huệ, anh đừng lo lắng."

Bên kia lại an tĩnh vài giây, sau đó Địch Thu Hạc bình thường rất nhiều, nhưng thanh âm rõ ràng mang theo tiếu ý truyền đến, "Được, tôi hảo hảo quay phim, tranh thủ lễ giáng sinh trở về với cậu, cậu có muốn quà gì không?"

Trước, trước mặt công chúng, dùng ngữ khí buồn nôn như vậy nói chuyện, muốn chết hả?

Hạ Bạch liếc Dư Huệ một cái, giơ tay ấn ấn lỗ tai không tự giác nóng lên, nhanh chóng nói, "Quà anh liền tương tự với chuẩn bị cho đám chị Huệ và Cổ lão đi mua đi, tôi không chọn. Tôi phải đi xem bố trí cảnh, không nói chuyện với anh nữa, anh với chị Huệ tiếp tục tán gẫu đi, Noel gặp." Nói xong cố gắng dùng động tác không vội vàng đứng dậy, hướng Dư Huệ và nhân viên làm việc cười cười, sải bước ra khỏi phòng hóa trang.

"Noel gặp." Địch Thu Hạc nghe ra ý tứ cậu giúp mình xoa dịu và xoát độ hảo cảm với Dư Huệ, ấm áp cười cười, hướng tiếng bước chân bên kia mơ hồ đi xa hết sức không nỡ đáp lại một câu.

Dư Huệ tắt loa ngoài, đặt di động vào bên tai, khiêu mi cười đến ý vị thâm trường, ngược lại cảm thấy hết sức phù hợp với trang điểm hiện tại của cô, chậm rãi nói, "Thu Hạc a, cậu lúc trước gọi điện thoại tìm chị, hình như có chút tình huống không có khai báo rõ ràng?"

Sau khi đồ chuẩn bị thỏa đáng, cảnh rất nhanh bố trí lên, Hạ Bạch lúc đi ra ngoài mấy vải đen và vải đỏ đã dựa theo yêu cầu của cậu treo đầy tường nền, phong cách phòng chụp ảnh trong nháy mắt thay đổi.

"Như vậy có thể không?" Người phụ trách đặt xuống một đồ trang trí quả bí ngô nhỏ, lau mồ hôi sau đó hỏi.

"Rất tốt." Hạ Bạch móc ra khăn giấy dỡ ra một tờ đưa cho hắn, suy nghĩ một chút hỏi, "Tôi nhớ bìa của các anh kỳ thực là phong cách hoa lệ thời Trung cổ, trong góc bối cảnh có một cái giường quý phi, bây giờ còn ở đây không?"

Người phụ trách sửng sốt, gật gật đầu, "Ở đây, lần trước dùng là gia cụ còn ở trong kho hàng, chưa kịp làm sạch, cậu muốn dùng? Nhưng đồ của kỳ trước lại xuất hiện trong bìa kỳ này, có phải có chút không tốt lắm hay không?"

Hạ Bạch cười trấn an, "Là có chút không tốt, vậy chúng ta hơi cải trang một chút?"

Người phụ trách nghi ngờ, "Cải trang? Cải thế nào?"

Hai loại vải mỏng đỏ đỏ đen lộn xộn mà quấn quanh trên giường quý phi, hoa văn lộng lẫy gối ôm tản mát đầy đất, lộ ra cánh hoa hồng màu thẫm và đạo cụ bí đỏ biểu tình tà ác trong góc, cảm giác xa hoa lãng phí dẫn người trụy lạc đập vào mặt.

Hạ Bạch để cho Dư Huệ nằm nghiêng ở trên giường quý phi, hơi nghiêng mặt hướng ống kính, sau đó đem đèn màu nhỏ đã thắp sáng quấn quanh trên chân giường quý phi, cũng bịt kín một tầng vải mỏng. Đèn lớn trong phòng chụp ảnh đã tắt, đèn màu bị lụa đen bao phủ lập lòe, tản mát ra một loại quang cảm sương mù.

Váy trên người Dư Huệ là trắng đỏ thay đổi dần, sắc điệu tổng thể cảnh có chút không hợp, Hạ Bạch dứt khoát xé qua một miếng vải đen hờ hững phủ trên người cô, hướng bên trên rải mấy cánh hoa hồng, thế là màu trắng trở nên mông lung, chờ tuyết rơi nhân tạo vừa mở, bất động, trắng bị che phủ, cùng với thần thái, chơi đùa tự do bày ra hô ứng lẫn nhau, tạo thành một loại sắc thái đối lập trên thị giác, trong nháy mắt bắt được ánh mắt người ta.

"Thật xinh đẹp......" Thợ trang điểm nhìn Dư Huệ nằm nghiêng trên giường quý phi bị vải mỏng vây quanh, rõ ràng cười đến ôn nhu, nhưng thêm vào một tia lười biếng mị hoặc, nhịn không được giơ tay lên bưng mặt kích động trướng hồng.

Cổ Sinh am hiểu quay phim nghệ thuật, thân là nữ chính ngự dụng của ông, tạo hình của Dư Huệ phần lớn là nhẹ nhàng và đoan trang. Diễn xuất 20 năm, cô không thể không thử qua tạo hình nhân vật phản diện, nhưng phản tới như vậy, có đặc sắc như vậy, lại vẫn là lần đầu tiên.

Thị giác trùng kích quá cường liệt, thợ trang điểm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Người phụ trách cũng hơi có chút nhập thần bị lẩm bẩm của cô nàng sợ hoàn hồn, nghiêng đầu ho khan che giấu thất thố, sau đó tiến lên vỗ tỉnh nhân viên, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ làm việc cho tốt, đừng làm lỡ quay chụp

Mọi người lần lượt hoàn hồn, giữa hành động càng phát ra hiệu quả, mắt phát sáng lấp lánh, trong lòng đối với ảnh lần này mong đợi — vị nhiếp ảnh gia mới Hạ Bạch này quả nhiên giống như tin đồn trong giới, có một loại ma lực phóng đại cái đẹp vô hạn! May mà Hà Phân Vi không tới, nếu không bọn họ còn không được xem diễn dịch đặc sắc như vậy!

Dư Huệ đã nhận ra biến hóa trong phòng chụp ảnh, nhìn người trẻ tuổi trước mặt nhắm ống kính vào mình, nhớ tới một phen lời Địch Thu Hạc nói trong điện thoại, tiếu ý trong mắt sâu hơn. Một lần này tới, quả nhiên có lời không có lỗ.

Lúc chụp hình xong đã là lúc mặt trời lặn, mọi người bận rộn một ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần phấn chấn, hết sức phấn khởi.

"Thầy Hạ hôm nay cực khổ rồi, mong đợi hợp tác lần sau của chúng ta!" Người phụ trách kích động cầm tay Hạ Bạch, đầy mặt kích động và cảm khái, trong mắt thiếu chút nữa bạo ra đầy sao — quá tuyệt vời! Ảnh chưa chỉnh đã đẹp như vậy rồi, ảnh đó chỉnh qua hẳn kinh diễm cỡ nào! Vị người mới này thật là, thật là quá không giống người mới! Kỳ thực với độ chuyên nghiệp này, so với rất nhiều nhiếp ảnh gia vào nghề nhiều năm đều lợi hại hơn! Quá tuyệt vời!

Hạ Bạch chú ý tới thay đổi xưng hô hắn đối với mình, giật mình, cũng cười theo, trả lời, "Hợp tác lần này tôi rất vui vẻ, mong đợi hợp tác lần sau với quý báo."

Thái độ không kiêu không nóng này lại hung hăng chọt đúng điểm ngứa của người phụ trách, độ hảo cảm trong lòng đối với cậu quả thực muốn nổi tung, nhịn không được lôi kéo cậu trao đổi mấy câu, sau đó ân cần mà gọi tới xe công ty, tự mình đưa cậu rời khỏi studio.

Hoàng Đô.

Trợ lý của Địch Biên trong lòng run sợ đứng ở trước bàn làm việc, cúi đầu không dám nhìn mặt đối phương tức giận sắp vặn vẹo.

"C ảnh đem toàn bộ trang bìa sang năm sớm đã định ra cho Hoàng Đô rút lui? Bọn họ không cần quảng cáo sao!" Địch Biên quăng văn kiện trong tay, giận đến ngực phập phồng, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dư Huệ làm sao sẽ đột nhiên đi giúp Hạ Bạch kia? Các người đều là làm việc thế nào!"

Trợ lý nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ông một cái, nhỏ giọng trả lời, "Chúng tôi cũng không rõ ràng, rõ ràng bên kia đã nhả ra phải đổi nhiếp ảnh gia rồi......"

Cửa đột nhiên bị gõ vang, Lưu phó đổng không đợi đáp lại đã đầy mặt lo lắng đẩy cửa bước vào, vội nói, "Chủ tịch, Đại Trạch vốn đã có chút nhả ra đột nhiên thay đổi, vứt bỏ chúng ta, chuyển tới C ảnh."

"Cái gì?" Địch Biên thất thố mà đứng lên, lúc này thật sự nóng nảy, "Xảy ra chuyện gì, Đại Trạch làm sao sẽ cùng một tuyến với C ảnh!"

"Không chỉ cùng một tuyến với C ảnh, Đại Trạch còn đầu tư Hoa Đỉnh." Lưu phó đổng bổ sung, biểu tình cũng rất khó coi, đang chuẩn bị nói gì đó, dư quang quét đến trợ lý kia, lại ngậm miệng. Địch Biên chú ý tới động tác của hắn, miễn cưỡng đè xuống lo lắng, đuổi trợ lý ra ngoài sau đó mới hỏi, "Còn tình huống gì, một lần nói rõ!"

Lưu phó đổng ghé sát vào ông một chút, thấp giọng nói, "Lúc trước thứ cho người tra đã có điểm đầu mối, ông trùm giấu mặt của Hoa Đỉnh tên là Kha Sử, trước kia là thuộc hạ của lão chủ tịch, sau đó nháo mâu thuẫn bỏ đi, hạng mục khu C hẳn là bọn họ cố ý đoạt."

Địch Biên giận đến vỗ bàn một cái, tức giận nói, "Tôi biết ngay mà! Hoa Đỉnh này gần đây lực lượng mới xuất hiện, ngành liên quan cơ hồ toàn bộ trùng với Hoàng Đô, còn toàn bộ đối nghịch với chúng ta, tôi đã biết chỗ này có vấn đề! Thế Đại Trạch, Đại Trạch bên kia tra ra vấn đề gì không?" Người vẫn luôn cùng Hoàng Đô hợp tác vui vẻ đột nhiên trở mặt, trong này khẳng định có vấn đề!

Lưu phó đổng trả lời, "Đều tra ra rồi, quyết sách của Đại Trạch thay đổi có liên quan tới thay đổi cổ quyền (*) của bọn họ. Vị đại cổ đông trước kia vẫn luôn bất kể sự tình chỉ định kỳ bơm tiền đột nhiên đem toàn bộ cổ phiếu dưới danh nghĩ chuyển tặng cho một nữ nhân trẻ tuổi tên là Hồ Lan, Đại Trạch chuyển đầu tư tới C ảnh và Hoa Đỉnh tựa hồ chính là vị Hồ Lan này thúc đẩy."

((*) Cổ quyền: là giấy chứng nhận số tiền nhàđầu tưđóng góp vào công ty phát hành. Và là cổđông của công ty vàđược hưởng lợi nhuận cổ tức hàng năm cùng với công ty. Người nắm giữ cổ quyền trở thành cổđông vàđồng thời là chủ sở hữu của công ty phát hành.)

Địch Biên nghe vậy siết chặt quyền, đè nén tức giận tiếp tục hỏi, "Hồ Lan kia là lai lịch thế nào? Cho người tiếp xúc qua chưa?"

"Chỉ tra một chút, không tiếp xúc." Lưu phó đổng nói tới đây ngữ khí trở nên có chút kỳ quái, "Tài liệu biểu thị, Hồ Lan từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, ngoại hình bình thường bối cảnh bình thường năng lực bình thường, chủ yếu nhất chính là, cô ấy vừa đủ 19, là một tiểu cô nương đầy đầu chỉ biết yêu đương. Tôi cho rằng người hướng dẫn Đại Trạch làm quyết sách không phải cô ấy, cô ấy chỉ là bia đỡ đạn, có người khác nắm trong tay cổ phiếu."

Địch Biên cau mày, "Có thể điều tra ra người sau lưng cô ta là ai không?"

Lưu phó đổng lắc đầu, "Đang tra, trước mắt không có đầu mối chút nào."

Nói cách khác, đầu mối chặt đứt, Đại Trạch bên kia muốn tranh thủ trở về sợ là có chút khó khăn.

Địch Biên trầm mặt, nhớ tới hành động hiện tại Đại Trạch đầu tư Hoa Đỉnh, lại nghĩ tới hành động hai nhà này thông đồng cùng nhau sau đó lại cùng đầu tư C ảnh, trong lòng cả kinh, hỏi, "Cậu xác định Hạ Bạch kia chỉ là sinh viên nghèo không có chút bối cảnh không có chút nhân mạch nào? Chuyện lần này quá mức trùng hợp, cậu nói Đại Trạch có phải vì giúp cậu ta hay không, mới đột nhiên đầu tư Hoa Đỉnh và C ảnh, vứt bỏ Hoàng Đô?"

Lưu phó đổng bị một bộ như vậy của ông, cũng nghĩ tới phương diện này, sau đó lắc lắc đầu, do dự nói, "Hạ Bạch là cô nhi điểm này có thể xác định, nhân mạch trong tay cậu ta tính toán cũng chỉ có Ngưu gia, Cổ gia, Quân Thần và Từ Dận Vinh, những cái khác khẳng định không có, gần đây cậu ta thân một cũng chỉ có một mình đại thiếu...... Chủ tịch, chuyện lần này có thể hay không có quan hệ với đại thiếu, Dư Huệ kia từng hợp tác với đại thiếu......"

"Nói bậy!" Địch Biên cắt đứt lời của hắn, dựng thẳng lông mày nói, "Thu Hạc hiện tại ở nước K quay phim, trong tay chỉ có chút tiền trước kia tích được, bên cạnh còn mang theo người của tôi, nó có thể gây ra cái gì! Ít học mấy cỏ đầu tường (*) bị Tần gia tẩy não kia, trốn tôi tới giội nước bẩn Thu Hạc! Bọn chúng chính là đang thay đổi phương pháp ép tôi chỉ có thể dùng một đứa con trai Hạ Tùng này! Tôi sẽ không để cho bọn chúng đắc ý!"

((*) cỏđầu tường: ý là rác rưởi)

Lưu phó đổng không nói chuyện, Tần gia là vảy ngược của Địch Biên, đụng phải liền nổ, hoàn toàn không nói đạo lý.

Địch Biên rống xong hơi lãnh tĩnh chút, trầm mặt phân tích, khẳng định nói, "Chuyện lần này hẳn là có liên quan tới Kha Sử kia, hắn gần đây mang theo Hoa Đỉnh khắp nơi đối nghịch với Hoàng Đô, chuyện Hạ Bạch này hơn phân nửa cũng là hắn chọc tức tôi. Thôi vậy, hiện tại đừng động tới Hạ Bạch kia, cậu ta là bạn của Thu Hạc, coi như là cho Thu Hạc một mặt mũi. Cậu nắm chắc nhân thủ đi thăm dò người sau lưng Hồ Lan, hiện tại Hoàng Đô cùng Tần gia tách ra, chính là lúc cần đáng kể tài chính, không thể rơi mắt xích."

Khi dễ không thành liền nhớ tới cho đại thiếu mặt mũi...... Lưu phó đổng trong lòng có chút khinh thường bộ dáng dối trá này của Địch Biên, trên mặt lại kính cẩn đáp ứng phân phó của ông, xoay người sải bước rời đi.

Tốn thời gian vài ngày chỉnh xong ảnh chụp cho C ảnh gửi qua, Hạ Bạch rầu rĩ ngủ một giấc, sau khi dưỡng tốt tinh thần lật lật lý lịch sơ lược ứng tuyển trong email gần đây nhận được, thất vọng thở dài.

Đều không được, hoặc là tuổi còn trẻ quá không kinh nghiệm, hoặc là quá lão luyện yêu cầu quá nhiều, một người thích hợp cũng không có. Cậu hiện tại mời là trợ lý cá nhân, không phải đồ đệ đại gia, mấy lý lịch này hoàn toàn không gãi tới điểm của cậu.

Tìm một trợ lý có thể một mình đảm đương một phía mà cảm kích thức thời thật là khó khăn...... Khởi bước của Hình Thiệu Phong hơi quá cao, dẫn tới yêu cầu chọn người của cậu cũng không tự giác kéo cao một đoạn lớn.

Trang web kéo đến cuối cùng, mail mấy hôm trước Địch Thu Hạc gửi tới oanh tạc xông ra, cậu dừng một chút, lại mở mail ra nhìn một lần, nhớ tới cú điện thoại ở C ảnh, từ từ thất thần.

Cũng không biết Địch gà cay ở nước K quay phim thế nào, một đoạn trong kịch bản kia có một cảnh lái tốc độ ấy nhể, lấy kỹ thuật lái xe hỏng bét của Địch gà cay, cũng không biết quay cảnh lái tốc độ có thể ra cái chuyện gì hay không......

Trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh đối phương rơi lầu, trước kia không cảm thấy cảnh đó như thế nào hiện tại nhớ tới có chút hoảng hốt, cậu hoàn hồn, ấn trái tim dùng sức nhảy lên, giơ tay lên xoa mặt, suy tính một hồi, lấy điện thoại ra mở wechat, add lại bạn bè "Một con chim sinh vào mùa thu".

Lời mời kết bạn gửi đi sau đó không được đáp lại, đối phương hẳn là đang quay phim Hạ Bạch đặt điện thoại xuống duỗi lưng một cái, ấn lên trái tim một lần nữa bình ổn xuống, đứng dậy tới phòng rửa tay.

Mọi người trong phòng đều ra ngoài chơi bóng rồi, cậu rửa mặt xong sau đó gọi phần đồ ăn ngoài, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo bắt đầu tra tin tức bất động sản — cách năm mới không tới mấy tháng, mua nhà phải sớm làm.

Tiền tiết kiệm không nhiều lắm, cho nên kiểu nhà giàu mua không nổi; nếu có thể lập tức vào ở, cho nên phòng phôi thô và không thể lập tức giao không cần; phải nhà cửa và hoàn cảnh tốt chút, cho nên tiểu khu quá cũ không cần; tốt nhất có thể gần chỗ ở của Địch Thu Hạc chút...... Cậu hoàn hồn, quyết đoán xiên rụng điều cuối cùng, mặt không thay đổi nghĩ; không, phải mua cách nhà con gà cay Địch Thu Hạc kia xa nhất, nếu không lấy độ dính người của Địch gà cay, cậu sợ rằng sau này cũng không có cuộc sống thanh tịnh có thể trải qua.

Bất quá...... Cậu đột nhiên nhớ tới, nhà trước kia của Địch Thu Hạc đã toàn bộ trả lại cho Địch Biên rồi, hiện tại là ở cùng Phạm Đạt, có lão nhân ngăn trở tay chân, Địch Thu Hạc hẳn là không có nhiều thời gian dính lấy cậu......

Nghĩ như vậy, cậu lại yên lặng cộng thêm cái điều kiện cuối cùng, sau khi xác định phạm vi mua nhà ấn tìm kiếm.

"Xin lỗi, không có kết quả phù hợp."

Cậu buông con chuột ra, vẻ mặt tê liệt.

Thiếu chút nữa quên mất, khu Phạm trạch ở toàn là khu biệt thự hạng sang, hoàn toàn không có bất động sản kiểu nhà nghèo, mà tiền tiết kiệm của cậu trước mắt, mua biệt thự đó là si tâm vọng tưởng.

Ding dong, âm báo Wechat vang lên, accept bạn bè thông qua, sau đó âm báo lời mời videocall kéo dài vang lên.

Hạ Bạch từ trong biển cả thù giàu hoàn hồn, cầm lấy điện thoại híp mắt nhìn lời mời trò chuyện phía trên, ngừng vài giây, mặt không thay đổi ấn nhận.

"Tiểu cẩu tử." Địch Thu Hạc trán đầy mồ hôi đứng ở bên đường quốc lộ, sau lưng là nhân viên làm việc đi lại, mặt đầy vui sướng ôn nhu nhìn tới đây, vểnh khóe miệng nói, "Tiểu cẩu tử, tôi rất nhớ cậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.