Anh nghĩ chúng ta có nên tìm hiểu không?
- Xin lỗi cô. Thực tình là tôi không muốn làm quen với ai hết. Mong cô hiểu cho.
Lại thêm một vụ mai mối của mẹ và họ hàng dành cho tôi bất thành.
Cất từng bước nặng nề, tôi trở về trong tâm trạng không thể nào tệ hơn. Buổi sáng, áp lực dạy học ở trường đè nặng, trưa về thì lại áp lực bởi những câu than vãn của mẹ, rồi tối đến là những lần coi mắt của các bà các mẹ và các cô.
Cuộc sống của tôi cứ theo trong vòng luẩn quẩn đó suốt 10 năm kể từ ngày em dời xa tôi.
10 năm... Thật dài nhưng cũng thật ngắn để anh quên em... Giá như anh biết quan tâm em... Lo lắng cho em thì... vụ tai nạn kinh hoàng đó đã không xảy đến với em.
Mất em... anh như trở thành một người khác. Để vơi đi cái cay đắng mất em, anh đã tìm tới rượi. Và rồi là đến với thuốc lá. Trước giờ em không thích chúng nhưng anh lại dùng chúng để quên em. Phải chăng... anh quá tệ?
Nếu khoảng thời gian anh suy sụp nhất có em ở bên thì khoảng thời gian em bất lực với cuộc sống... Anh lại thờ ơ với em để rồi khiến em giống như trái bong bóng bay thật xa và biến mất.
- Nam... Coi mắt được không? Vừa gu con chứ?- Vừa đặt chân vào nhà, mẹ tôi hớn hở
- Con từ chối rồi.- Tôi mệt mỏi
- Mày muốn tao phải làm sao thì mày mới chịu lấy vợ hả? 35 rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua/2248152/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.