Một tuần trôi qua, tôi luôn nhòm ngó, dõi theo cô gái tên Vĩ Cầm đó. Tôi không biết cô ta làm nghề gì. Chỉ biết cô ta ở nhà suốt, không ra khỏi phòng, các loại nhạc cụ thì cứ liên tiếp gửi tới rồi đến loa, máy tính.
Rồi một hôm đẹp trời Vĩ Cầm lọ mọ xuống nhà. Tôi giáp mặt cô ta ở cầu thang. Ôi thần linh ơi!!!! Phát hoảng. Nhìn bộ dạng lúc này của cô ta không khác gì người thất nghiệp, vô công rồi nghề...
Tôi nhớ tới Linh Đan.... Vào cái Tết của mười năm trước, tôi tới nhà em cũng thấy em trong bộ dạng như vậy. Không thể nào...
- Nè đằng ấy. Bố anh đâu?
- Bố tôi đi ra ngoài với mẹ tôi rồi. Có chuyện gì sao?
- À tôi chỉ gửi tiền thuê phòng sáu tháng tới thôi. Nếu anh cầm được thì cầm dùm tôi nhé. Tổng cộng là hai tư triệu...
Tôi há hốc mồm nhìn Vĩ Cầm khi nghe tới con số kinh khủng ấy..
- Có sáu tháng mà hai tư triệu á? Việc của cô có xoay sở nổi không?
- Tôi là NEET...- Cô ta chẹp miệng, nói nhẹ như lông hồng
What???? Hẳn là NEET cơ đấy. Vụ này coi bộ không ổn. Chắc sắp tới cô ta sẽ cạp đất mà ăn mất. Tội nghiệp quá. Hầy...
[- Anh coi nè coi nè... Thằng này là NEET đấy. Hay quá ha..
- Bộ mai sau em định trở thành NEET à?
- Có thể lắm chứ... ]
Lại nữa. Hình ảnh của em lại ùa về trong tâm trí tôi. Những gì cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua/2248150/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.