Tôi trằn trọc, không thể nào mà chợp mắt nổi. Vĩ Cầm không về nhà làm tôi lo đến phát điên. Điều tôi lo lắng lúc này là em đã được nghỉ ngơi chưa, đã ăn gì chưa, đã uống thuốc chưa...
Tôi ra ban công đứng, thuận tay rút một điếu thuốc. Không biết từ bao giờ tôi lại nghiện thuốc đến như vậy. Lúc nào có chuyện buồn, tâm trạng không tốt là lại lấy thuốc ra hút.
Nhìn vào khoảng không vô tận, tôi nhớ tới những chuyện ngày xưa: ngày em tỏ tình với tôi vào 10 nằm trước.
Tôi cùng em học chung cấp II. Lúc đó tướng mạo của tôi cũng chả có gì nổi bật. Ngày đầu tiên nhận lớp, làm quen mọi người, em là người duy nhất đến trễ nhưng lại chả hề tỏ ra ngượng ngùng. Trái lại, miệng em còn toe toét:"Con xin lỗi cô. Xin lỗi mọi người."
Quả thật đó là con người cực kì hoạt ngôn. Đáng lí ra người em phải làm quen đầu tiên là tôi- người ngồi cùng- thì em lại bắt chuyện với hai đứa đằng trước rồi sau đó nhanh chóng làm quen với cả lớp (tất nhiên tôi vẫn là thằng chưa được đếm xỉa tới).
Nói thật giai đoạn đầu của học kì I lớp 6 tôi với em toàn chí choé với nhau, thậm chí chửi thề nhưng dần dần lại thân nhau bằng một cách không ai ngờ tới: em trở thành con phao sống cho tôi và hai đứa ngồi trên.
Mọi chuyện cứ thế trôi đi... Bốn năm học cấp II đi qua nhẹ nhàng, để lại trong lòng tôi nhiều dư vị: từ gọi "anh" đáp "em", từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua/2248143/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.