Hắn nhàn nhạt liếc nhìn ông, ông vội ngậm miệng thưa vâng rồi nhanh chóng đi tập hợp người ngày mai bắt đầu gia cố. Trên đường về khách điếm hắn không khỏi miên man suy nghĩ, dù biết thời gian xảy ra sẽ không đến sớm nhưng việc hắn trở về đã là ngoại lệ, có khả năng mọi chuyện sẽ diễn ra sai lệch đi chút ít, vẫn nhanh chóng gia cố thì hơn.
Trở về khách điếm Diệp Gia đã có mặt ở đó, hắn nhìn thấy người tâm tình liền bình tĩnh trở lại ngồi vào bàn cùng với y. Diệp Gia nói rõ sự tình:” Cửa hàng của chúng ta ở huyện Giang Thanh này không tính là lớn, lượng lương thực huynh cần chúng ta chỉ đáp ứng được một phần hai, ta đã cho người đến huyện phụ cận chuyển lương thực qua. Nếu huynh cần gấp… có thể đến những cửa hàng khác trong huyện để mua”
Y cũng không phải là người ham tiền bạc, nếu hắn thật sự cần mà chính cửa hàng y không đáp ứng đủ liền không bàn cãi để hắn chọn cửa hàng khác. Tống Mạn Vũ lắc đầu:” Cứ như em nói, cũng chưa thật sự cần thiết”
Y gật đầu, hai người gọi món ăn rồi cùng nhau dùng bữa. Trong gian phòng của hắn, cửa sổ phòng đang mở hắn một mình đứng đó nhìn về phía chân trời đang dần khuất dạng, dự cảm của hắn càng ngày càng mãnh liệt, chỉ mong việc đó xảy ra trễ một chút.
Sáng hôm sau, Tống Mạn Vũ muốn đến bãi đê để kiểm tra một chút, Diệp Gia hiếm khi dậy sớm cũng muốn đi xem thử để mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua-yeu-lai-tu-dau/2681672/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.