“Mày thiếu thốn lắm à?” anh Phú tiếp tục nhìn con nhỏ máu chiến thực lửa nói chuyện.
“Sao anh biết, em sống ở đó thiếu thốn lắm không có đồ ăn để ăn luôn nữa anh có biết không hả” Lục Nghi vừa nói vừa giả vờ chậm nước mắt.
“Muốn gì làm đi mai nhớ ra chịu tội là được rồi, đừng có báo anh mày nữa” anh Phú bất lực nói.
Chỉ có như vậy con nhỏ điên nào đó mới ngừng diễn tiểu phẩm mà thôi, cô cũng chẳng buồn đi đâu chỉ ngồi trên nhà nhìn bọn này đi ăn cắp vặt, nhìn một lúc cô cũng buồn chán đem điện thoại ra lướt facebook xem hôm có chuyện gì hot không, vừa lên cô đã nhìn thấy một bài báo nội dung khen ngợi về tên Quí Khánh hay khi cứu sống được ông cụ Đinh, nào là dùng hết sức cửa mình để chữa trị càng đọc cô càng thấy tên này tham lam chuyện gì cũng nhận về phần mình, sao không thấy anh ta nhận những chuyện sai khi mình làm ra chứ nhỉ, lướt tiếp cô nhìn thấy có người đăng tin về Đinh Quân Hạo vừa mới thu mua thành công một công ty ở nước ngoài cổ phiếu liền tăng một cách đáng kinh ngạc Thiên Nghi giật mình cô cứ tưởng anh vẫn đang ở trong nước.
Không ngờ mới đây anh đã đi nước ngoài rồi, hiện tại cô và anh cũng chẳng mấy lý do gì để nhắn tin cho anh nữa, nhưng không nhắn tin cho anh thì lòng cô lại bức rức không ngừng.
- ”Hôm nay chị như thế nào?”.
Thiên Nghi cô khá bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua-nhe/2727047/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.