Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu nhìn thấy vết thương loang lỗ trên tay cô, dưới chân cũng có mấy vết ứ bầm rỉ máu, Lệ Thận Hành cảm thấy cuồng nộ ập tới, thiếu niên xưa nay kiệt ngạo, lúc này quanh thân cuồn cuộn sóng vân quỷ quyệt khiếp người.
"Nguyễn Tĩnh Vi, em thành thật nói cho tôi biết là ai làm! Nếu em không nói tôi có rất nhiều cách để điều tra ra..."
"Là mẹ tôi đánh."
Tĩnh Vi bỗng nhiên mở miệng, hàng lông mi ướt át, nước mắt rơi xuống: "Cái này thì tính là gì, từ nhỏ đến lớn cũng đã thành thói quen..."
"Thói quen cái gì? Thói quen bị đánh? Nguyễn Tĩnh Vi em không biết phản kháng sao?"
"Phản kháng cái gì, bà ấy là mẹ tôi, mẹ dạy con ai dám quản?"
Tĩnh Vi nhẹ giọng cười lạnh, dù có đánh chết cũng không giải quyết được gì.
Cho tới nay không phải vẫn như vậy sao? Cho là sản phẩm riêng của ba mẹ, muốn xử trí như thế nào cũng được.
Lệ Thận Hành bỗng nhiên cảm thấy trái tim bủn rủn, cô lại có thể nhẹ nhàng nói ra 'Từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen'...
"Tĩnh Vi, tôi quản, tôi quản em..."
Lệ Thận Hành duỗi tay ôm chặt cô, dựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ.
Kiếp trước, anh cũng thích ôm từ phía sau như vậy.
Anh nói sao eo của Tĩnh Vi lại nhỏ thế này, tóc của Tĩnh Vi thơm quá.
Anh nói Tĩnh Vi, anh sẽ dành hết những thứ tốt nhất trên đời này cho em.
Nước mắt của Tĩnh Vi như vỡ đê mà trào ra nhưng cuối cùng cô vẫn dùng sức đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-tong-thong-dinh-mot/1372739/chuong-17.html