Suy cho cùng tôi vẫn không thể cãi lại được cái mỏ hỗn của anh ta và dưới sự bắt ép tôi đã ở lại căn nhà này. Bởi câu nói:
- Được. Em tôi sẽ đưa em về và tôi cũng sẽ ở tại nhà em.
Anh ta có bị động kinh hay chạm mạch nào không mà lại không hiểu ý tôi ngược lại còn mặt dày nói ngủ ở nhà tôi và bắt tôi lựa chọn hai trường hợp vô cùng điên rồ. Tôi có ngu mới chọn mấy cái đó vì chẳng có nào được lợi cho tôi cả.
- Một là tôi ngủ ở nhà em hai là em ngủ ở nhà tôi.
Tôi tức đến không nói được lời vì sự ương ngạnh của anh ta. Tức chết tôi vì trong lúc này mà còn quan tâm đến anh ta:
- Vậy anh giờ này còn đi đâu vậy?
Nói xong câu đó tôi mới sực tỉnh lại vì sự hỏi han, tò mò về anh ấy khiến ngay lúc tôi nhìn lên thấy anh đang nhìn tôi với anh mắt chứa đầy mị lực của dục vọng.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ ra cách nói để không khiến anh ta nghĩ sai ý mình.
- Ý tôi là anh không để mọi người nghỉ ngơi mà còn đi làm phiền ảnh hưởng đến chất lượng giờ giấc sinh hoạt của họ. Là vậy đấy.
- Là vậy sao? Đúng theo ý đó hả?
Anh từng bước tiến gần tôi đôi tay nhẹ nhàng vén đi những lọn tóc rơi bên má và từng chút nâng gương mặt đang đỏ ửng của tôi lên.
Mỗi hành động điều nhẹ nhàng như một sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3356423/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.