Trước mặt tôi là căn biệt thử tách riêng với thành phố ồn ào nhộn nhịp. Nó nằm trong khu đất dành cho người giàu nói một cách chuẩn xác nó được xem là nơi thượng lưu của tầng lớp thượng đẳng.
Như lạc vào một thế giới chẳng có những xô bồ, tấp nập chỉ mang cảm giác yên tĩnh, nhẹ nhàng của nhịp sống chầm chậm.
Ô tô chúng tôi đi chỉ dừng ở phía hầm xe và muốn vào được nhà trong chúng tôi phải đi bộ. Mỗi bước đi tôi lóa mắt về những điều đầy bất ngờ. Không tin được nơi đây được thắp sáng bằng những ngọn đèn đường với màu vàng nhẹ tăng cảm giác thư thoải, êm dịu trong cuộc sống.
Những tán cây xung quanh hai bên đường được cắt tỉa gọn gàng đang đun đưa trong làn gió nhẹ, uốn mình theo từng tiếng hòa tấu đêm khuya, phủ lên người lớp sương căn mọng đang trực chờ đến thời nở rộ để lan tỏa giọt nước mát mẻ.
Không khí trong lành, thoáng mát khiến lòng tôi nhẹ nhàng bước đi. Bắc Phàm, anh ta đi theo phía sau tôi đôi lúc lại sợ tôi mãi mê chăm chú ngắm nhìn mà không chú ý đến mọi thứ xung quanh nên có lúc sẽ đỡ eo tôi nhưng tôi thích cảm giác thoải mái, tự do nên chạy khỏi anh và bảo:
- Tôi có chạy đi mất đâu. Đến đây rồi anh còn quản sao.
Nói xong giả vờ xụ mặt lại làm như bản thân đang mất mát điều gì đó.
Bắc Phàm thấy tôi như vậy liền buông tay ra và lắc đầu cho sự trẻ con này:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3356421/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.