Tôi nghe cuộc điện thoại ấy mà tay cứ run lên vài nhịp bởi tôi cảm nhận anh ta không hề đơn giản cũng như tôi nhận ra mình đang bị anh ta điều khiển mất rồi.
Tôi rất muốn chửi vào điện thoại và nói lời từ chối cho việc điên khùng của Bắc Phàm nhưng mạng nhỏ này ai có thể cứu tôi không. Mặt nhăn nhó nhìn dòng người rời đi gần hết, lấp lóa tôi thấy những người vừa mới hợp tác của Vỹ Anh đang mân mê từng cô gái đi bên cạnh ông ta.
Những người đó tôi nhìn thấy chán ghét ỷ mình có tiền, có quyền rồi muốn làm gì thì làm đôi tay họ đang mân mê cơ thể của những cô gái với các bộ đồ cắt xẻ một cách lộ liễu nhiều cặp hưng phấn, nóng lòng đến mức đang hầm hực làm tại xe của mình.
Hình ảnh đó tôi thật muốn chạy lại đó vào chỗ đó của từng tên để hắn không còn cái thói dục điên cuồng ấy. Hình như, người đàn ông đó vừa mới đi cùng quý phu nhân của mình mà đúng không.
Tôi thấy ông ta đang vụng trộm với ai đó muốn nhìn cho kĩ thì phía sau có lực tay che đi đôi mắt của tôi và hơi thở phả mạnh vào cổ tôi.
Sự nhột đấy làm tôi rùng mình kêu lên:
- Aaa.
Âm thanh nhỏ nhưng đủ làm người đàn ông đó rục rịch trêu chọc:
- Nếu em cứ la như vậy tôi không đảm bảo được.
Anh ta nói cái gì mà đảm bảo với không tôi rất muốn thoát khỏi vòng tay đó. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3356420/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.