Băng Tâm cắn cắn môi mình rồi lên tiếng:” Cô nghĩ…Tuấn Phong không có thích cô đâu…nếu thích… thì… đã nói ra rồi”.
Thiện Ngôn cười khổ:“ Nó không muốn nhân lúc tinh thần người khác đau khổ mà vào cuộc để trở thành người thay thế của ai hết…nó muốn dùng cách của riêng nó để người khác có thể hiểu tình cảm của nó…nó càng không muốn ép ai hết…con nghĩ là nó sẽ vui vẻ khi người nó thích vui vẻ…Tuấn Phong là một người tốt,nó tốt hơn Đông Quân gấp trăm lần cũng là người biết trân trọng tình cảm chứ không phải là đứa thích chinh phục như thằng điên kia đâu”.
Đương nhiên Băng Tâm biết những điều mà Thiện Ngôn nhắc tới…cũng vì thế nên cô mới thích con hàng đó lâu như vậy.
Băng Tâm câm lặng luôn không biết nên nói gì nữa, đến giờ phút này cô vẫn không thể xác định được tình cảm của Hàn Tuấn Phong đối với mình nhưng chắn chắn có một điều là thật khi thấy Tuấn Phong buồn Băng Tâm cũng buồn theo dù gì thì đây là người mà cô vẫn luôn dõi mắt theo từ lần đầu tiên hai đứa tiếp xúc với nhau.
Cả một đêm, giấc ngủ của Băng Tâm cứ chập chờn, trong mơ cô thấy Tuấn Phong nói rằng: Tôi rất ghét bạn…cả đời này cũng không muốn gặp lại bạn.
Cô giật mình, nước mắt khẽ rơi, cô hối hận rồi nếu lúc trước cô nói ra tình cảm của mình thì cô vẫn có 50% cơ hội tỏ tình thành công nhưng cô lại sợ bản thân sẽ rơi vào 50% còn lại trở thành người mà Tuấn Phong ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734782/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.