Bước chân vào lớp hóa, Băng Tâm vẫn bình thường đưa tập tin học cho Đông Quân mượn như không có chuyện gì xảy ra.
Từ lúc nhận được đề nghị cho nhau thêm một cơ hội nữa Băng Tâm thường né tránh Đông Quân hơn một chút, tính chơi trò ăn miếng trả miếng rồi nhưng ngặt nỗi dạo này hơi bận học nên đang đắn đo xem có nên giải trí để tiêu khiển một tí không.
Mỗi buổi tối, Đông Quân đều nhắn tin hỏi bài Băng Tâm như thường lệ, cũng chỉ nói mấy chuyện vu vơ liên quan đến bài học thôi hoặc tán dốc mấy chuyện đâu đâu, đột nhiên hôm nay Đông Quân nhắn [Hôm nay ngủ sớm y anh hơi mệt].
Thích thì đi mà ngủ người ta con đang làm bài tập cơ mà…đúng là dở hơi!!!
Băng Tâm cũng lịch sự nhắn lại [Sao lại mệt, bệnh hả???].
[Không có, từ sáng giờ ck bận chuẩn bị đại hội chi đoàn lớp cho ngày mai nên giờ mệt quá zk ngốc à].
Băng Tâm đọc tin nhắn xong mà tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn.
Đờ mờ, giờ này là 10h tối rồi mà còn lên cơn điên được sao???
Tính nhát ma con người ta lúc nửa đêm hay sao vậy…đúng là không có nhân tính…vô lương tâm…
Nếu có bệnh thì nên đi chữa sớm một chút đừng có suốt ngày dọa người kiểu đó!
[Ê hình như…nhắn nhầm người rồi a].
[Không có nhầm người nhận chính là em đó Diệp Băng Tâm].
Băng Tâm cạn lời luôn [Ờ thôi ngủ đi].
Ôi đệt!!!! biết nói cái quái gì với con hàng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734780/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.