Thiện Ngôn liền gật đầu:” Hahaha không phải là có chút, mà phải nói là thanh mana của nó cạn sạch hết luôn rồi…Băng Tâm cũng ác quá mà”.
“Nè tôi có làm gì đâu mà ác hả???”.
Thiện Ngôn lại cười lên:” Từ chối người ta thẳng thừng như vậy không buồn mới lạ đó nha”.
“ Tôi cảm thấy đi về với ai cũng như nhau thôi mà”.
Vừa dứt lời Thiện Ngôn lại đột nhiên tấp xe vào lề rồi nói với Đông Quân: “Mày chở Băng Tâm về giùm tao đi”.
Đông Tâm nhíu mày hỏi:“ Sao vậy?”.
Thiện Ngôn liền trả lời: “ Tao sợ mày buồn thôi”.
Đông Quân lại mỉm cười đáp:“ Có gì đâu, mày chở em tao về cho đàng hoàng đó”.
Có người nào đó hắc tuyến đầy đầu, chị méo phải món hàng đâu mà chúng mày muốn đùn đẩy sao cũng được nha!!!
Thật là muốn vác đao ra chém chết cái con hàng Thiện Ngôn thích làm việc theo cảm tính này ghê luôn!!!
Quay lại chuyện của Mạc Đông Quân, con hàng này cúp học thường xuyên quá, dạo này kết quả học tập cũng không mấy khả quan nên Băng Tâm nghĩ ra biện pháp giúp Đông Quân chuyện tâm học hơn một chút [Mình giao ước một điều kiện nha anh trai].
[Ừ].
[Nếu như anh nghỉ học 1 buổi em sẽ không nói chuyện với anh 3 ngày].
[Trời em đùa à…không nói chuyện với em ba ngày làm sao mà chịu được].
[Vậy thì đừng có nghỉ học là được rồi].
[Nhưng anh cúp học làm sao mà em biết hehe].
[Em có người để trao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734729/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.