Buổi trưa, Băng Tâm vẫn đi chung xe với Thiện Ngôn, hai đứa qua nhà Lạc Sa.
Đứng chờ gần 10 phút mà chưa thấy Lạc Sa ló mặt ra, Thiện Ngôn gào lên: “ Lạc Sa à, mày mà còn không ra đây là tao bấm chuông bây giờ”.
Băng Tâm ngu người ra nhìn Thiện Ngôn rồi hỏi: “ Ủa nhà Lạc Sa đâu có chuông cửa mà bạn bấm chuông được”.
Thiên Ngôn chỉ vào cái công tắc đèn đường trên tường nhà Lạc Sa rồi nói: “ Cái này nè…hehehe”.
Băng Tâm:”…”.
Khô héo lời luôn với còn hàng này luôn rồi!
Đấy là cái công tắc đèn…cái công tắc đèn đó anh hai à!!!!
Băng Tâm cười khổ rồi nói: “Nhưng đây là cái công tắc đèn mà”.
Thiện Ngôn liền cười hì hì: “Nhưng đối với tôi nó là cái chuông nhà Lạc Sa được không???”.
Ừ đâu có ai cấm!!
Thiện Ngôn như nhớ ra điều gì liền nói: “À đúng rồi lát nữa Băng Tâm qua cho Đông Quân chở đi học đi nha”.
Băng Tâm nhíu mày hỏi: “ Tại sao???”.
“ Nó nói có chuyện muốn nói với Băng Tâm”.
Băng Tâm vẫn ngu ngơ hỏi tiếp: “ Sao không nói ở đây luôn?”.
Thiện Ngôn lắc đầu:“ Ai biết nó”.
Đông Quân chạy xe đạp tới nhà của Lạc Sa rồi bốn đứa cùng đến trường, đội hình vẫn giữ như cũ Băng Tâm đi chung xe với Thiện Ngôn, Lạc Sa đi chung xe với Đông Quân.
Chờ lúc hai chiếc xe chạy cách nhau một đoạn đủ xa, Băng Tâm liền hỏi Thiện Ngôn: “Mà sao tự nhiên Đông Quân lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734728/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.