Lúc đi về thì, mấy người khác chạy phía trước, chỉ có xe của Quỳnh Dao và xe của Đông Quân là chạy song song với nhau ở phía sau thôi.
Quỳnh Dao, Băng Tâm, Đông Quân, Tuấn Phong cùng bàn luận về bài thơ của Băng Tâm vừa nãy.
Tuấn Phong nói với Băng Tâm:” Thật ra ngay từ đầu tôi đã lý giải được hết ý nghĩa của bài thơ đó rồi…tôi có thể làm một bài ở cảnh giới cao hơn nữa đó”.
Băng Tâm:” Biết rồi sao ngay từ đầu không giải đi chờ người ta lý giải rồi nói sao mà chả được”.
Tuấn Phong liền tỏ vẻ cao ngạo:” Tại tôi không muốn giải thôi”.
Băng Tâm gật gật đầu tỏ vẻ không tin tưởng:” Ừ tôi biết là bạn không muốn giải thôi mà…tôi biết bạn giỏi mà”.
Hàn Tuấn Phong đột nhiên vươn tay ra kéo vai Băng Tâm một cái lại gần mình, khoảnh cách gần đến nỗi có thể nghe rõ từng hơi thở của đối phương, đôi mắt sâu thăm thẳm của Tuấn Phong như nhìn thấu tận tâm can của Diệp Băng Tâm rồi lên tiếng hỏi:” Bạn không tin tôi sao??”.
Có người nào đó bị dọa đến nỗi giật mình tim muốn rớt ra ngoài luôn.
Được rồi, hai đứa đang ngồi trên hai chiếc xe đạp khác nhau ok.
Đừng có quá khích mà chơi ngu để rồi té sấp mặt chứ anh zai à!!!
Quỳnh Dao và Đông Quân nháy mắt nhau rồi mỉm cười một cách quỷ dị.
Bạn của hai người sắp đứng tim mà chết rồi đây này!!! Đúng là không có nhân tính mà…vô nhân đạo…không có lương tâm…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734713/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.