Băng Tâm ngồi viết một thơ thì Đông Quân qua bàn nhỏ ngồi xuống rồi lên tiếng hỏi: “ Đang làm gì đấy cô pé?”.
Băng Tâm nâng mí mắt lên nhìn Đông Quân rồi trả lời: “ Đang làm thơ…”.
Ánh mắt Đông Quân sáng rỡ lên: “ Xong chưa cho anh đọc đi”.
Băng Tâm đẩy tờ giấy có viết bài thơ trên đó về phía của Đông Quân.
“Gửi đến anh đóa hoa Anh Thảo Muộn
Dẫu rằng người vẫn như hoa Bụi Đường
Táo Gai với em là bạn tri kỉ
Cùng niềm tin bên đóa Bạch Hợp buồn
Tình em trao anh là đóa Cúc Trắng
Em mong rằng anh hiểu hoa Lui Ly
Xin người hãy sống như hoa Bất Tử
Hiểu lòng em tặng đóa Tường Vi Hồng”.
Đọc xong Đông Quân có vẻ hơi ngạc nhiên: “ Sao toàn là hoa không vậy nè?”.
Ánh mắt của Băng Tâm dịu dàng như mặt nước mùa xuân:“ Mỗi loài hoa đều có ý nghĩ riêng của nó…bài thơ này cũng vì một người mà viết ra…truyền đạt tâm ý của mình đến người đó…”.
Băng Tâm khẽ cong môi lên mỉm cười chỉ là độ cong không quá lớn để người khác phát hiện ra nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên có chút ảm đạm bởi vì cô chắc chắn không thể nào gửi bài thơ của mình đến Hàn Tuấn Phong được.
Đông QUân tò mò ra mặt:“ Ý nghĩa là gì nói cho anh nghe đi tò mò quá đi mất….với lại em muốn truyền đạt tới ai chứ?”.
“ Muốn biết ý nghĩa của bài thơ thì anh tự đoán đi…còn chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734711/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.