Lần nữa tỉnh dậy, Viên Dao bị cơn đói bụng đánh thức. Cô nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng của Cửu Vân nhưng chẳng thấy anh đâu. Cô cố gắng sửa soạn lại bản thân rồi ngại ngùng đi xuống lầu, bất chợt đối diện với nụ cười tươi tắn của quản gia. Có cách nào để giải thích việc này không?
"Tiểu thư Viên Dao chắc mệt mỏi lắm rồi. Cậu chủ dặn tôi không được đánh thức tiểu thư, rồi còn đích thân chuẩn bị bữa ăn cho tiểu thư nữa."
Quản gia hết lòng nâng Cửu Vân lên cao, cứ như e sợ Viên Dao không hay biết cậu chủ nhà họ tốt như thể nào.
"Tiểu thư là cô gái đầu tiên cậu chủ đưa về nhà, ắt hẳn cậu chủ rất nghiêm túc với tiểu thư."
Với mớ suy nghĩ màu hồng của quản gia, Viên Dao chỉ dám im lặng nuốt chén súp vào bụng, làm sao mà dám nói rằng giữa hai người tồn tại một bản hợp đồng không hơn không kém.
"Cảm ơn vì bữa ăn ạ. Nhưng chắc cháu phải về nhà đây, ở lại sợ làm mọi người thêm bất tiện."
"O? Không phải tiểu thư chuyển qua đây sống luôn ạ? Đồ đạc đã chất vào phòng luôn rồi." (
Viên Dao bỗng thấy lỗ tai lùng bùng. Đến khi nhìn tận mắt, cô mới tin đó là sự thật. Cửu Vân cho người gom toàn bộ đồ đạc trong căn hộ thuê của cô đến đây, một số bỏ vào phòng ngủ dành cho khách, một số đưa vào phòng của anh. Mọi thứ định sẵn cô phải ở đây, và chỉ có thể rời đi nếu tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-an-ai-ca-doi-dam-say/3570380/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.